1 Trong phòng bệnh, giọng Lý Tử cao vút, cô nói: “Tiểu Tam[1], cô đừng quá đáng thế. “Tôi đã bị cô hại ra nông nỗi này, cô còn dám đến đây mà diễu võ giương oai sao?”.
2 Sau khi đi dạo phố về, không biết tại sao trời đang yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại trò chuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.
3 Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại sự bình lặng vốn có nhưng giữa hai người, không còn được hạnh phúc như trước nữa. Sự việc đó giống như một cái xương mắc ở họng, nuốt không nổi mà nhổ cũng không ra, vô cùng khó chịu.
4 Vủ dậy, tôi đã nhận được tin nhắn, Tiểu Nhã nhắn, trên đó dương dương tự đắc viết hai hàng chữ: Anh ấy nói với tôi, xin lỗi em, nói chị thích vô cớ gây chuyện, giống như con điên, bảo tôi cứ mặc kệ chị.
5 Cục diện gượng gạo như vậy tiếp diễn, hai người hai mươi tư giờ đồng hồ bên nhau, nhưng lại không có gì để nói với nhau. Tôi thật sự muốn quay trở lại ngày tháng trước đây, trở về thời điểm anh chưa từng phản bội tôi, lúc đó tất cả mọi việc đều tốt đẹp.
6 Từ khi mười sáu tuổi, đến thành phố này học, cho đến giờ, đã mười năm. Trong mười năm qua, tôi dành toàn bộ thời gian của mình để yêu người đàn ông này.
7 Ông xã vội vàng phóng về nhà, tôi nghe thấy giọng anh, nhưng vẫn không chịu mở cửa. Anh ở bên ngoài mắng Tiểu Nhã, Tiểu Nhã cũng lớn tiếng phản bác, nói cô ta không đánh tôi trước, là tại tôi đánh cô ta trước.
8 Mọi người đều gọi con gián là “tiểu cường”, nguyên nhân chính là do nó sống quá ngoan cường. Nghe nói đầu đứt vài ngày rồi, nó vẫn có thể sống, trừ khi bị chết đói.
9 Cơn gió lạnh giá bên ngoài cửa sổ giống như như ngàn lưỡi dao cứa thẳng vào mặt, khiến cho ta không kịp thở. Vừa đóng xong cửa số, ông xã đã trở về. Khuôn mặt anh rầu rĩ, đầy tâm trạng.
10 Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen. Ở khe cửa lọt vào chút tia sáng. Tôi khẽ cử động, ánh đèn chợt bật sáng, ông xã nhìn tôi đầy quan tâm: “Em sao rồi?”.
11 Bầu trời xám đen dần dần kéo xuống. Tôi nằm nghiêng trên giường chăm chú nhìn ra cửa. Bên ngoài cửa dường như có tiếng động thật khẽ. Tôi đi dép lê, lập tức bật đèn chạy ra ngoài phòng khách.
12 Con đường đất nhỏ hẹp, cây mọc hai bên đường, trong bãi cỏ rộng lớn, những bông hoa đang nở rộ. Vườn hoa công cộng của tiểu khu vẫn luôn luôn rất yên tĩnh, môi trường và không khí thật tuyệt.
13 Buổi chiều, luật sư Trần đến, ông nói đầy căm phẫn, đã nhờ cảnh sát bắt Tiểu Nhã rồi, đang chuẩn bị tố cáo cô ta tội cố ý gây thương tích cho người khác, ít nhất cũng phải giam cô ta ba đến năm năm.
14 Tôi tỉnh dậy từ sớm, cơn ác mộng suốt cả một đêm khiến cho tôi thực sự rã rời, tôi uống bừa hai viên thuốc cảm, ngẩn cả người ngồi trên sofa. Đầu vẫn đau nhức vô cùng như thể có ai đang cầm thứ gì đó gõ vào đầu tôi.
15 Chín tháng sau. “ Diệp Tử, đây là bản kế hoạch quảng cáo đường ngầm. ” “ Diệp Tử, đây là bản thiết kế quảng cáo của công ty Dược Thạch Huy. ” Trên bàn trước mặt, tài liệu đã chất đầy như núi.
16 Diệp Tử: “ Em đã từng nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy. Giờ đây gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, thật xa xôi diệu vợi. ” Em đã từng yêu một người đàn ông, yêu suốt mười năm, em và anh ấy yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm.