1 Trong một hang động ẩm thấp dưới lòng đất, một đống lửa nhỏ lập lòe mơ hồ soi sáng hang động nhỏ. Ánh lửa phát ra tiếng tí tách của những chiếc lá khô đang bị đốt cháy, những tia lửa nhỏ văng ra nhảy thành từng vệt như có như không trong không khí yên tĩnh của hang động.
2 “Giáo sư nói gần đây có một con suối nhỏ, chúng ta có nên đi lấy nước về tắm không?” Nguyễn Lâm Lan nhíu mày nhăn mặt, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm một cách nhẹ nhàng khéo léo tỏ vẻ khó chịu “Nguyên một ngày leo núi với dựng trại thì cơ thể dính đầy bụi và mồ hôi, thật là khó chịu quá đi”“Mình cũng cảm thấy khó chịu” Liễu Thu Bích ngồi kế bên õng ẹo phụ họa, cô ta quẹt quẹt mồ hôi làm cho lớp son phấn lòe loẹt nhòe đi không ít.
3 “Bọn em lo cho chị muốn chết luôn” Vân Nhi ngồi bên giường bệnh của Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Trí đứng bên cạnh cũng thở phào, mấy ngày nay nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vân Nhi mà tim không khỏi nhói lên đau lòng, cũng cảm thấy rối bời khi “chị vợ” bị mất tích trong rừng, giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã được giải quyết và không có gì đáng tiếc xảy ra.
4 Khu chung cư “Bonheur” là khu chung cư có giá cả phải chăng dành cho tầng lớp xã hội bình dân. Học trong trường được một năm thì Dạ Nguyệt dọn ra chung cư ở vì đường đi về nhà khá xa, ở đây có thể giảm bớt chi phí đi lại với tiện cho việc học và sinh hoạt ở trường.
5 Một tháng sau, Lăng Chi Hiên đã bình phục và có thể đi lại bình thường. Dạ Nguyệt và bác sĩ trưởng khoa cũng phải kinh ngạc, tốc độ hồi phục sức khỏe nhanh đến bất ngờ.
6 “Xin lỗi anh, vì họ hỏi bất ngờ với không cho tôi đường thoát thân nên tôi đành phải nói với họ như vậy thôi” Dạ Nguyệt cúi thấp đầu, cứ như đứa trẻ đang nhận lỗi với ông bố nào đó.
7 Mọi người được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trên tầng hai, Dạ Nguyệt cùng với Lý Vân Nhi ở chung một phòng. Phía trái là phòng của Dương Hoàng Trí, phía phải là phòng của Lăng Chi Hiên, đối diện là phòng của Tề Mạc Thông.
8 Sau khi tắm xong, Dương Ngọc Linh kéo Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi về phòng mình để cho người hóa trang và thay trang phục. “Tối nay chúng ta sẽ sử dụng ba chiếc mặt nạ giống nhau nha” Dương Ngọc Linh vui vẻ nói, rồi mang ra ba chiếc mặt nạ màu trắng cực kì đẹp.
9 Dạ Nguyệt mắt mở lớn trừng anh ta, mày nhíu chặt cùng với ánh mắt sắc bén bắn ra. Tề Mạc Thông bất chợt run lên, nhưng rồi nhớ đến hình ảnh hai người ôm ôm ấp ấp trong kia thì lại tức giận.
10 “Bọn mình kím chỗ nào vắng vẻ chút nha Hoàng Trí, sẵn tiện cậu có đem đồ theo để nướng thức ăn không vậy!?” Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ hưng phấn quay qua hỏi, dù sao thì đây cũng là lần đầu cô đi chơi chung với mọi người a.
11 Lăng Chi Hiên mút chặt lấy môi Dạ Nguyệt, hôn một hồi nhưng vẫn chưa cảm thấy thoả mãn. Anh bắt đầu dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của Dạ Nguyệt ra, luồn lưỡi vào bên trong khoan miệng cô mà tìm kiếm, cuối cùng bắt được chiếc lưỡi trơn mền kia thì cuốn chặt lấy, mút đi những mật ngọt thơm ngon bên trong.
12 “Tổng giám đốc, đã điều tra được tài liệu giả là do một nhóm hacker bí ẩn truyền đi” một người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, đứng trước một chiếc bàn làm việc, phía sau chiếc bàn là chiếc ghế xoay đang hướng về phía tường kính đối diện.
13 Khu rừng tối đen như mực, mặc dù bây giờ vầng trăng khuyết đã chịu ló đầu ra khỏi màn mây để quan sát cảnh vật bên dưới, nhưng ánh sáng yếu ớt cũng không thể soi sáng được sự tịch mịch lạnh giá của khu rừng.
14 "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây tổng giám đốc?" một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên. Người đàn ông trung niên vẻ mặt lo lắng đang ngồi trên chiếc ghế salon, phía đối diện chính là người được gọi là tổng giám đốc trước đây.
15 "Chúng ta đi thôi" Dương Ngọc Linh quay qua, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh nói với Dương Hoàng Trí và Lý Vân Nhi. Sau đó ba người đi lướt qua Hàn Tử Ngộ. Hàn Tử Ngộ cũng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng của Dương Ngọc Linh đang ngày càng khuất xa dần.
16 "Hôm nay có biết vì sao tôi gọi anh ra đây?" Lưu Ánh Nhật hớp một ngụm cafe, đôi mắt trong suốt như nước nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. "Tôi biết" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt trả lời.
17 Buổi tối, khi thành phố tràn ngập trong những ánh đèn hoa lệ cũng là lúc con người buông lỏng bản thân sau một ngày dài phải khoác lớp vỏ nguỵ trang nặng nề.
18 Trong một căn phòng rộng lớn với ánh đèn sáng rực rỡ. Một chiếc bàn lớn thật dài chiếm hết cả chiều dài của căn phòng, cùng với những cái ghế được xếp ngay ngắn xung quanh nó.
19 Dạ Nguyệt đến trường rủ Lý Vân Nhi với Dương Hoàng Trí tham gia buổi BBQ tối nay, cả hai đều rất vui vẻ đồng ý. Vì vậy sau khi tan buổi học chiều, Dương Hoàng Trí lái xe chở hai người về nhà Dạ Nguyệt.
20 Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt về tới căn hộ 307. Vào nhà thì thấy Dương Hoàng Trí đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, gương mặt mệt mõi đang nằm nhắm mắt trên ghế salon, thật giống như anh vừa chiến đấu với một đại cao thủ xong a.