1 Cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, nghiêng người tựa vào cửa kính, đi đường hơi mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ tới việc sẽ mau chóng tới được thành phố biên giới sa mạc thì tôi lại phấn chấn hẳn.
2 Giấc mơ này kéo dài đến nặng nề, tôi cảm thấy toàn thân đau đớn không có chút sức lực. “Cô là ai…” Tôi không ngừng la lên. Không biết đã qua bao lâu, bốn phía yên tĩnh trở lại.
3 “Cô nương ấy vì buồn bã tư niệm mà sinh bệnh, khí hàn suy nhược, bây giờ mạch tượng đã vững vàng, điều dưỡng thêm chút nữa thì không còn đáng lo…”Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói già nua vang lên bên tai.
4 Thiếu phụ ngước đôi mắt lười biếng nhẹ nhàng khoát tay áo, thị tì nối đuôi nhau lui ra. Trong phòng yên tĩnh trở lại, tôi cũng không dám ngẩng đầu, sợ phạm phải điều kiêng kị.
5 Buổi trưa tôi đến Mai Uyển, vén màn che lên thấy trong đại sảnh đã đầy người. Tôi thoáng ngây người, ánh mắt đảo qua đám đông, bên trái là hai ca cơ trong tay ôm tỳ bà, chính là tỷ muội Triệu cơ hôm qua, từ đáy mắt các nàng tôi nhận thấy ánh lên sự ghen tỵ.
6 “Người Hung Nô đối xử tử tế với ngựa của mình, người Hung Nô yêu ngựa của mình!” Người tới quả nhiên là Vệ Thanh. Cậu. . . Như vậy hắn là, Hoắc Khứ Bệnh!Tôi quay phắt đầu nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, cổ vì dùng lực mạnh nên hơi đau.
7 Cuộc sống của cổ nhân thật đơn điệu, một ngày ba bữa, khi trời tối thì đi ngủ, còn với ca cơ phủ Bình Dương công chúa mà nói, mỗi ngày ngoài luyện cầm ca thì không còn hoạt động nào khác.
8 “Còn có thể tặng nhau tín vật nữa…” Thuý Lâu nói xong, mắt còn lấp lánh. Hoá ra là ước hội, xem ra dân phong Hán triều có vẻ cởi mở, tuy rằng không thoải mái như Đại Đường nhưng so với cấp bậc lễ nghĩa của Minh Thanh, Hán triều xem như tương đối phóng khoáng, nam nữ ái mộ nhau cũng có cơ hội tự do yêu đương.
9 Hôm nay tôi ngủ một giấc thẳng tới khi nắng chiếu rực rỡ, tiếng mõ vừa vang là đã qua giờ Tỵ, tức là hơn chín giờ sáng. Gần đây tôi đã học được cách phân biệt thời gian ở cổ đại, kết hợp với thời gian ở hiện đại.
10 “Dao Ca. . . ” Chàng không gọi tôi là Lý cơ nữa, gáy tôi chạm vào cằm chàng. “Ừ?” Tôi mơ mơ màng màng trả lời. “Nàng đoán xem bên kia Vị Thuỷ là gì?” Chàng giơ tay chỉ về phía xa, giọng nói hoặc có hoặc không.
11 Không lâu sau Lưu Triệt ban thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, mùa xuân năm thứ sáu, Hung Nô nhiều lần xâm phạm biên giới nước ta, Vệ Thanh khâm nhiệm chức vị đại tướng quân, quân Hán tây chinh đánh đuổi Hung Nô.
12 Mở mắt lần nữa lại thấy màn đêm vô tận, ánh sao không ngừng sáng lóe, Thiên Lang tinh…Mơ màng bừng tỉnh, chẳng lẽ đã quay về chân núi Kỳ Liên Sơn?Tôi ngồi dậy, toàn thân đau đớn, xa xa thấp thoáng vài ánh lửa.
13 Sáng hôm sau mơ màng mở mắt, hoá ra tối qua chúng tôi đã ngủ trong rừng. Triệu Phá Nô bên cạnh vẫn còn ngủ say, tôi lay hắn dậy, mặt hắn hơi tái. “Chúng ta đến Định Tương đi.
14 Bên ngoài sắc đêm thẫm màu, vô số ánh lửa bập bùng, binh lính ngồi quanh đống lửa. Hoắc Khứ Bệnh đứng ngay ngoài trướng, khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời, giữa đất trời tịch liêu, thấy tôi ra chàng vội xua tôi vào trong trướng.
15 Đống lửa trước mặt bập bùng cháy, Hoắc Khứ Bệnh đưa cho tôi một miếng thịt khô, đồ ăn trong quân doanh phần lớn là lương khô, có thể ăn thịt đã là đãi ngộ của bậc tướng lĩnh, đồ ăn nóng hổi, tôi ăn rất ngon miệng.
16 Nghe người kia thản nhiên nói, “Lý cơ, lâu rồi không gặp!”Đập vào mắt là khuôn mặt thản nhiên, đôi mắt hơi cong, khóe môi gợi lên ý cười như có như không, ngoài Lương công tử ra, ai còn có phong thái như vậy?“Ngài sao lại ở đây?” Tôi còn chưa hết kinh ngạc, bình tĩnh hỏi, một tay vẫn còn nắm rèm che, hai người chúng tôi cách tấm rèm mà đứng đối mặt.
17 Chàng không trả lời tôi, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, cởi bỏ áo ngoài ném xuống đất, khi thân hình chàng đè xuống, hai chiếc răng khểnh đẹp đẽ mang theo ý cười xấu xa, tôi che hai tay trước ngực, lùi sâu vào trong giường như mấy nữ nhân vật chính trong phim ảnh khi bị phi lễ vậy, thật là tiết mục sáo mòn cũ rích.
18 “Ngài nói hết đi, cứ chỉ biết lấp lửng!” Tôi kéo kéo áo hắn, người này là vậy, luôn chỉ nói một nửa giấu một nửa!“Sẽ nhanh thôi, đến lúc đó nàng sẽ biết.
19 Có đáng không? Nếu trước mỗi chuyện đều cân nhắc đáng hay không, vậy chuyện đó vốn chẳng quan trọng! Tình cảm cũng thế, đáng không? Tình yêu tự nó đã là không công bằng, đạt được bao nhiêu mất đi bao nhiêu, ai có thể nói cho rõ được!“Tôi muốn về!” Xốc chăn lên, tôi loạng choạng đứng dậy, nhặt tấm vải lên.
20 Ngày đó khi tôi ở trong quân doanh, Hoắc Khứ Bệnh không chịu đồng ý mà trăm phương nghìn kế muốn tôi trở về. Còn Trương Cơ, có thể ở lại bên cạnh chàng, cùng chàng vào sinh ra tử.