41 Tôi buồn cười, người trong thiên hạ đều trông mặt mà bắt hình dong như vậy sao?“Bởi vì trên mặt tôi có sẹo nên ngài nghi ngờ thân phận của tôi? Vì tôi mặc y phục cũ kỹ nên ngài cho rằng tôi có ý đồ?” Tôi hất tay hắn ra, cười mỉa.
42 “Lý mỹ nhân, nô tỳ hầu người tắm rửa. ” Một giọng nói non nớt vang lên. Trong một đêm, tôi đã từ cán y nô ở Vĩnh Hạng biến thành Lý mỹ nhân ở Vị Ương Cung, chim sẻ bay lên thành phượng hoàng.
43 Tôi chưa hiểu nên khi thấy Tô Lâm sắp thêm một cái bàn bên trái Lưu Triệt tôi thầm cả kinh. Hữu tôn, tả tiện, nhưng ngồi ngang hàng với hoàng hậu thế này không hợp lễ tiết cho lắm.
44 Tôi khó khăn ngẩng cổ, trong nội uyển hoàng cung lại có người dám bắt cóc phi tần?“Ngươi có mục đích gì?” Tôi cố gắng trấn tĩnh nói. Người phía sau không lên tiếng, tôi cúi đầu nhìn thấy một bàn tay to đang cầm kiếm kề vào cổ tôi.
45 Nhìn bàn mỹ thực trước mặt tôi chẳng quan tâm Lưu Triệt đang ngồi bên mà ngốn nga ngốn nghiến, uống đến bát canh thứ ba, cái bụng rỗng cũng được thỏa mãn lấp đầy.
46 Mấy hôm sau, bệnh phong hàn của tôi đã không còn đáng ngại, các cung tỳ và hoàng môn trong Y Lan Điện tôi cũng nhớ gần hết, Nam Lăng chuyên phụ trách sinh hoạt hằng ngày của tôi, còn lại đều hầu hạ bên ngoài điện.
47 Hôm đó Trần Lộc lấy cuộn thẻ tre từ trong tay áo lén trình cho tôi thì tôi mới phát giác hắn là người Lý Duyên Niên xếp vào bên cạnh tôi. Trần Lộc là một tiểu hoàng môn phục vụ trong Y Lan Điện, tôi không để ý đến hắn lắm, chỉ cho là người Lưu Triệt phái đến.
48 Căn cứ theo cấp bậc phi tần, buổi chiều mỗi ngày tôi đều phải tới Tiêu Phòng Điện thỉnh an, hôm đó tôi đi đưa kiếm cho Lưu Hoành mới biết các hoàng tử đều đang học ở Khúc Thai Điện.
49 Buổi sáng Trần Lộc đưa mật thư tới tôi còn chưa xem. Dùng xong bữa tối, Nam Lăng bận rộn, tôi gảy đàn một hồi cũng mất dần hứng thú. Phân phó họ canh giữ ngoài điện, tôi buông rèm, rút mật thư ra.
50 Tay hắn trườn trên bụng tôi, nụ hôn mãnh liệt lau nước mắt tôi, “Đói chưa, trẫm dùng bữa cùng nàng. ”Tôi mở mắt đánh vào ngực hắn, hắn lại để mặc tôi phát tiết nỗi uất ức trong lòng, chỉ sâu lắng nhìn tôi, thật lâu sau, đợi tôi mệt mỏi rồi hắn mới áp lại chỉnh trang y phục cho tôi rồi bế bổng tôi lên.
51 “Bệ hạ, canh giải rượu của người. ” Một giọng nam bên ngoài bức mành vang lên. Lưu Triệt lấy túi nước da trâu, “Yến Hồi sẽ phụ trách an nguy của nàng.
52 Tôi cứng người nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, “Nô tì không biết bệ hạ đang nói gì. ”Hắn ghé mặt lại, lời nói sắc bén như tên, “Nàng tốt nhất là không biết gì cả, bằng không, đừng trách trẫm không nể tình.
53 Lưu Triệt thúc ngựa đứng lại, cúi đầu nhìn tôi. Hắn có thể tìm tới đây tức là mọi chuyện đã bại lộ. Tôi thình lình lui về sau vài bước, hoảng loạn ngước đầu.
54 Dưới vẻ ngơ ngác của mọi người, hắn gấp gáp đi ra khỏi Tiêu Phòng Điện, tôi nhắm mắt theo đuôi. Sau đêm nay không biết trong hậu cung sẽ đồn thổi bao nhiêu chuyện nữa.
55 Sắc mặt vốn đang nhu hòa của Lưu Triệt thoáng chốc sầm xuống, cho đến khi tới Bình Dương phủ, hắn mới khôi phục thái độ. Bình Dương công chúa cùng với toàn thể gia quyến đều hoan hỷ nghênh đón Lưu Triệt đến, tôi cũng đã được thăng từ ca cơ lên làm mỹ nhân nên thái độ của mọi người đối với tôi tất nhiên là khác ngày trước.
56 Mấy ngày không ở, cung nhân đã dọn dẹp Y Lan Điện gọn gàng không thấy một hạt bụi, Nam Lăng đón tôi vào điện, bưng lên chén canh thảo dược đặc biệt và chuẩn bị nước ấm với hoa thơm.
57 “Thiếp ở trong này thì chẳng biết gì mấy đâu. ” Tôi ngỡ ngàng. “Trẫm thích nữ tử thông minh, có khí độ tài hoa từ bên trong. ”Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại có tư duy tân tiến như vậy.
58 “Nếu phu nhân đã không khỏe trong người, nô tì không tiện quấy rầy nữa. ” Tôi thật không muốn tiếp tục tung hứng với nàng. Hắn cũng đứng lên cùng tôi, ôm eo tôi từ sau, “Bệ hạ…”Cúi đầu thấy hắn đang sờ soạng, “Đai lưng của ái phi sắp tuột rồi.
59 Mọi chuyện lại yên ắng như lúc ban đầu, Y Lan Điện hoa lệ trống rỗng là toàn bộ cuộc sống của tôi. Người không nên xuất hiện cũng vẫn không xuất hiện.
60 Chàng sắp về kinh, Hoắc Khứ Bệnh sắp trở về…Tôi ngơ ngác đứng đó mặc ưa bụi thấm ướt mái tóc, nắm chặt tay mới phát hiện bàn tay trống không. Chỉ một câu nói đã phá tan lớp vỏ ngụy trang của tôi mấy ngày nay.