81 Tôi yên lặng nằm trong mành, lúc tỉnh lúc mơ, cách tấm mành mỏng thấp thoáng thấy có bóng người vào điện. Tôi không để ý, nhưng xung quanh im lặng dị thường, nếu yết kiến thì vì sao không ai thông báo.
82 Một đêm không chợp mắt, Tuyên Khúc Cung đã thật sự trở thành lãnh cung, ít ai lui tới. Vừa tảng sáng, tôi nằm nghiêng trên giường nhìn mặt trời rực lửa đang nhô qua những mái hiên cao cao.
83 “Hắn sẽ mau chóng đến đây, nàng tính thế nào?” Lương công tử vừa xếp lại thẻ tre vừa làm như lơ đãng nói. “Không biết ngài đang nói gì. ” Tôi đang xách thùng nước đổ vào nồi, tay chợt run lên làm nước giếng lạnh lẽo bắn xuống chân.
84 Năm ngày đã trôi qua mà Lương công tử vẫn chưa về. Mở hầm gạo ra, chỗ lương thực còn lại chỉ đủ ấy ngày nữa. Mà cấp bách nhất là thuốc an thai đã sắp hết, lang trung nói tôi cơ thể suy nhược, thai nhi tuy ổn định nhưng vẫn cần điều dưỡng thường xuyên.
85 Tôi bị tình huống bất ngờ này làm cho kinh ngạc không nói nên lời. Trước khi tôi kịp lên tiếng thì khuôn mặt Hoắc Khứ Bệnh đã ánh vào mắt. Chàng một tay cầm kiếm một tay chìa về phía tôi, “Dao Ca, ta biết là nàng.
86 Ngày Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh, bầu trời quang đãng, gió phương bắc ấm áp tràn về. Tôi ôm cái bụng quá khổ đứng trong sân rất lâu, mãi đến khi Thanh Nga khoác tấm áo choàng bông lên người tôi.
87 Bên dưới ướt át dính dấp, mùi máu tươi xộc ra ngập tràn khoang xe. Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác đau bụng trước khi lâm bồn, đó là nỗi đau xé ruột xé gan, dồn dập ập đến khiến toàn thân vặn vẹo theo từng cử động của thai nhi.
88 Ở Tửu Tuyền quận, tôi trải qua những ngày yên bình hiếm có, thế nhưng thiên hạ lại không hề bình yên. Hung Nô mấy cuộc chiến đều bại trận nhưng dã tâm không dừng, điên cuồng cướp bóc và giết chóc ở khu vực biên quan, chịu khổ vẫn là dân đen bần cùng.
89 “Lại gặp nhau rồi, tướng quân không có đây đâu. ” Tôi quay đầu đánh trống lảng. “Người không cần giả vờ nữa, Tử Ngu sao lại không nhận ra người được?” Nàng chậm rãi ngồi xuống tháp, cười ngây thơ.
90 Tôi chống tay cố gắng đẩy Lưu Triệt, hắn lập tức buông tôi ra, làm như vẫn chưa nghe thấy tiếng động bên ngoài, hổn hển bình ổn hô hấp, câu đầu tiên hắn nói là, “Có thể tha thứ cho trẫm không?”Tôi hoảng hốt không biết làm sao nhưng câu nói này rơi xuống đáy lòng lại khiến tôi không kiềm được run rẩy, “Người có thật là Lưu Triệt không?”Hắn cầm tay tôi, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu, “Trẫm xin lỗi nàng!”“Vì sao người còn tìm đến đây? Cứ xem như tôi đã chết không tốt hơn sao?”“Trẫm sẽ làm hết sức để bồi thường những uất ức cho nàng, Y Lan Điện vẫn luôn chờ nàng.
91 Cung nhân phái đi đã hồi bẩm, Bình Dương phủ không còn người tên Thúy Lâu nữa. Tôi lại cố ý muốn tìm bằng được nàng nên đã hạ một phong thư bằng gấm sai Tô Lâm đến Bình Dương phủ tuyên chỉ.
92 Mấy ngày qua, tiền tuyến chiến hỏa ác liệt, quân vụ bận rộn, mà tôi lại ngã bệnh nhẹ, Lưu Triệt không rảnh rỗi để chăm sóc. Lưu Hoành ngày một lớn, đã có phong phạm của một hoàng tử, ngoài học hành mỗi ngày thì cách mấy hôm lại đến Y Lan Điện bầu bạn cùng tôi.
93 Vài ngày sau, Lý Quảng Lợi dâng thiếp xin tiếp kiến, mời tôi đến Quỳnh Thai để gặp mặt. Thế nhưng vấp phải việc Bình Dương công chúa tiến cung, Lưu Triệt ý muốn tôi phụng bồi nên đành từ bỏ việc này.
94 Lưu Triệt liên tục mấy ngày đều ngủ lại Tiêu Phòng Điện, tôi đứng ở cửa cung có thể nhìn thấy ánh nến lập lòe xa xa. Tôi biết, hắn đang dùng hành động của mình để nói cho bách quan triều thần, nói cho lê dân thiên hạ biết, việc này không liên quan đến Vệ Thanh, địa vị của Vệ thị cũng không hề dao động.
95 Từ cổng thành nhìn xuống có thể bao quát được Trường An trăm dặm phồn hoa. Sông đào bảo vệ quanh thành, cầu treo hạ xuống, cổng thành rộng mở. Thiết kỵ hào hùng tràn vào.
96 Tin tức Lý phu nhân Y Lan Điện mang thai đã huyên náo tới từng xó xỉnh ở hậu cung. Với nữ tử thời cổ đại, thế giới chỉ gói gọn trong bốn góc tường, bày mưu tính kế cũng chỉ vì phu quân mình, vì hư vinh sủng ái của mình, trong chốn hoàng cung thì điều ấy lại càng rõ ràng.
97 Trong thoáng chốc tôi như bị một tảng đá đập vào lồng ngực, đau đến không thở nổi. Lý Cảm quả nhiên có mặt, trong bãi săn Cam Tuyền, Hoắc Khứ Bệnh sẽ thay Vệ Thanh báo thù, bắn chết Lý Cảm.
98 “Thúc phụ!” Lý Lăng chạy tới trước nhất, ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống, nâng xác Lý Cảm khóc lóc thảm thiết. Mọi người đều xuống ngựa, bị cảnh tượng này là cho kinh hồn táng đảm, phút chốc tiếng bàn tán xôn xao dậy lên.
99 Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là vẫn còn vướng bận. “Đây là sao?” Tôi xoay người, ngơ ngắc giống Nhã Dư. Tiếng bước chân dồn dập từng hồi, ánh đuốc chiếu sáng cả con đường núi.
100 Năm nay trời đông giá rét bất ngờ đến sớm hơn, có lẽ vừa qua hè, cũng có lẽ đã vào thu, tôi không nhớ nữa, ngày cứ qua ngày thế thôi. Phụng ý chỉ Lưu Triệt, thái y trong cung ngày ngày đến Y Lan Điện bắt mạch cho tôi, hết lần này đến lần khác lặp lại một lí do thoái thác mịt mờ phức tạp, từ trong mắt họ tôi đã hiểu, họ không thể nói nên bốn chữ: dầu hết đèn tắt.