1 Vào những ngày ánh mặt trời rực rỡ như hôm nay thì đi dạo phố là thích hợp nhất. Gió xuân thổi qua cơ thể, làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp. Lá cây như muốn vươn mình đâm chồi mới.
2 - Mẹ. - Bé không ngừng lắc lắc thân thể người mẹ. - Mẹ, có phải mẹ rất lạnh không?Cô bé nhỏ thấy mẹ không mở mắt, cũng không để ý mình, nghĩ rằng mẹ bị bệnh.
3 - Dì ơi! Đừng, con không muốn đi. - Duy Nhất gào khóc, dùng tay che đầu của mình lại, không chịu đi. - Đi nhanh, nếu không tao đánh chết mày. - Trương Mỹ Lệ thấy bé giùng giằng không đi, nghiến răng nghiến lợi quay người túm lấy tóc bé, nói lời cảnh cáo.
4 Ông Hùng quay lại, gương mặt rỗ lập tức lộ rõ vẻ tức giận, nó khiến cho người ta không ngừng run sợ, ông thật muốn xem là ai muốn cướp người trên tay ông.
5 Căn cứ chính của bang Thiên Minh nằm trên đỉnh một ngọn núi, ngọn núi này là một phần tài sản của dòng họ Minh, nếu không phải là người trong bang Thiên Minh, thì không ai được phép đặt chân đến nơi này.
6 - Dạ? - Duy Nhất đưa đôi mắt mờ mịt nhìn về phía anh, chẳng lẽ khóc cũng không thể sao?- Nhìn cái gì? Nghe không hiểu sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt mơ màng của bé, giọng nói càng trở nên tức giận hơn, định giả vờ vô tội để lấy lòng thương hại của anh sao? Nhóc con quá ngây thơ rồi.
7 Minh Dạ Tuyệt ngồi ở trên ghế salon, chờ cái người chẳng biết phân biệt được tốt xấu kia trở lại. Nhưng là, đợi cho đến hơn nửa đêm cũng không thấy bóng dáng của bé đâu.
8 Anh là lớn lên trong giới hắc đạo, những chuyện như thế này đã trải qua nhiều rồi, cảm giác của việc bị đả kích ngấm ngầm hay công khai đều đã cảm nhận qua, hiện tại bản lĩnh của anh đã vượt xa những người con trai bằng tuổi, cho dù là cùng một lúc mười tám người con trai với thân thể khỏe mạnh tuyên chiến với anh, thì cũng không phải là đối thủ của anh.
9 - Dạ, em đồng ý, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh. - Duy Nhất nghiêm túc gật đầu một cái, nói ra lời hứa của bé, trong cuộc đời bé lời hứa này chính là thứ quan trọng nhất.
10 Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng bước chân ở phía sau, tay càng siết chặt Duy Nhất hơn. Duy Nhất cắn răng chịu đựng cơn đau, không dám lên tiếng. Bé không biết anh ấy bị làm sao nữa? Xem ra anh giống như rất tức giận, bé sợ đến mức không dám kêu đau, chỉ có thể nhanh chóng đi theo anh, bám thật chặt bước chân của anh.
11 Cơ thể Minh Dạ Tuyệt không có thêm bất cứ hành động nào, lặng lẽ đợi cho đến khi bé bình tĩnh lại, bàn tay mới có chút buông lõng, nhẹ nhàng lùi thân thể mình về phía sau, muốn rời khỏi những đụng chạm cơ thể với bé.
12 - Lúc đó nhất định rất đau phải không ạ? - Duy Nhất ngẩng đầu lên nhìn Minh Dạ Tuyệt, nhẹ nhàng hỏi. Vết thương kia lồi lên tạo thành vết sẹo rõ ràng, nên lúc ấy có lẽ phải rất đau, trên đùi của bé cũng có một vết sẹo, chỉ là không có lớn như vậy, thế nhưng lúc ấy bé cũng đau đến khóc mấy ngày liền, anh ấy bị vết sẹo như vậy thì chắc chắn là đau hơn bé rồi.
13 Duy Nhất kêu khẽ một tiếng, vô cùng sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, nín thở chờ sự đau đớn ập tới, nhưng sau một lúc lâu, trên người của bé vẫn không có cảm giác đau đớn kia, ngược lại trên mặt còn có một loại cảm giác mềm mại, truyền tới bên tai những tiếng “thình thịch”, giống như là trái tim đang đập của người nào đó.
14 Duy Nhất ngoan ngoãn theo Minh Dạ Tuyệt ra ngoài. Dọc đường đi, anh không nói lời nào, bé cũng không dám mở miệng. Bởi vì bé không biết mình nên nói gì.
15 - Làm sao vậy? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Duy Nhất đang ôm gối, cúi đầu đứng ở giữa phòng. Anh không nói gì tiếp tục cúi đầu xem quyển sách trong tay của mình.
16 Cặp mắt kia sưng húp giống như hai quả đào to, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt, lông mi cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp. Dẫu thế qua ánh sáng mờ nhạt của ánh đèn bé vẫn vô cùng đáng yêu.
17 - Mẹ đừng sợ nha, đừng sợ, Duy Nhất cũng sẽ không sợ. – Giọng nói thật nhỏ, làm cho người ta nghe không rõ bé đang nói cái gì, nhưng Minh Dạ Tuyệt vẫn nghe được.
18 - Anh ơi!. - Minh Dạ Tuyệt vừa đi vào phòng ăn, Nguyễn Kiều Nhi liền tiến lên chào đón, mắt liếc nhìn sau lưng anh, cô muốn xem con nhỏ kia có đi theo không, sau khi xác nhận cô bé không có đi theo, trên mặt cô liền nở một nụ cười cười nịnh nọt.
19 Duy Nhất quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nguyễn Kiều Nhi đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn bé, trong mắt tràn đầy khinh miệt, trên mặt còn là nụ cười tươi vui hằng ngày.
20 Dì Trương vừa đến nơi này liền nhìn thấy Duy Nhất đang nằm ở tại trên đất, chân của Nguyễn Kiều Nhi nhẫn tâm đá lên người bé, trái tim nhảy cuồng loạn, vội vàng chạy tới.