101 Duy Nhất theo dõi bóng lưng của anh, nhìn anh rời đi, trong lúc nhất thời lặng ngay tại chỗ. Bọn họ có thể khai thông tất cả vấn đề sao? Tại sao mỗi lần cô và anh nói chuyện, tới cuối cùng, anh lại hiểu thành một chuyện khác? Chỉ là cũng không còn quan hệ, anh thân là người lãnh đạo của bang Thiên Minh, làm sao mà có thể không có nguy hiểm? Muốn bên cạnh anh không có nguy hiểm nữa, trừ phi anh từ bỏ bang Thiên MinhMinh Dạ Tuyệt mới vừa mở cửa ra, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang ngồi đàng hoàng ở trên ghế sofa.
102 - Cô. . . . . . nói gì? - Nghe được những câu nói ác độc kia, trong đầu của Minh Dạ Tuyệt chỉ có tức giận không ngừng xông lên, tay đột nhiên bấm vào cổ của Hạ Thanh Lịch, răng cắn kêu lập cập.
103 Nghe được báo cáo trong điện thoại, Duy Nhất đã sớm hoảng hốt, không để ý đến Phương Đông Dực đang ở đối diện, điện thoại di động vẫn còn dưới trên đất, túi xách vẫn còn ở trên bàn, tin tức quá mức khiếp sợ để cho cô quên tất cả mọi chuyện, nhấc chân liền chạy như bay ra ngoài.
104 Minh Dạ Tuyệt xem xong phần tài liệu cuối cùng, thở ra một hơi, thân thể dựa vào ghế sau, quay đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đường cong cứng rắn trên người trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
105 Nghe được lời của cô. . . , lòng của Minh Dạ Tuyệt đột nhiên giật mình, trong mắt dâng lên điểm kích động, dừng bước lại, không dám tin, nghiêng mặt sang nhìn cô không hề chớp mắt.
106 - Ừ, hình như là, ah? Làm sao anh biết? - Người nọ suy nghĩ một chút, sao đó hỏi đầy hoài nghi. Có lẽ do thần kinh không ổn định nên anh ta chẳng thể nhìn thấy gương mặt sớm đã tối sầm của Minh Dạ Tuyệt.
107
108 Ngày hôm qua, đột nhiên Duy Nhất nói với anh hãy cho người bảo vệ Nhu Nhi, thật không ngờ đến việc không tìm thấy Nhu Nhi, anh nhanh chóng triệu tập những người anh em kết nghĩa của mình tìm ở khắp các cửa.
109
110 - Tại sao không nói sớm - Nhìn anh đi lảo đảo lần nữa nhào tới trước mặt mình, khóe mắt Duy Nhất đã đẫm nước mắt. Trong lòng run rẩy không còn hình dáng gì nữa.