61 - Anh nói cái gì? - Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, mắt chăm chú nhìn chằm chằm anh, tâm nhảy dữ dội, bỗng nhiên hoảng hồn. Anh đang nói gì? Ly hôn? Anh muốn ly hôn?Mặc dù cho tới bây giờ, cô đều suy nghĩ mình có nên kiên trì tiếp tục đợi chờ không, nhưng lại chưa có từng nghĩ tới muốn ly hôn.
62 Duy Nhất giống như điên chạy đến bên cạnh con gái, ngã phịch xuống bên cạnh gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết máu của bé, tâm đau thắt, hai tay run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhắn của con, nước mắt rơi ướt nền gạch.
63 - Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt kinh ngạc, trong lòng không tránh khỏi hoang mang. Cô đang nói gì, Nhu Nhi đã xảy ra chuyện gì?- Tổng giám đốc Minh, một tiếng sau Tổng giám đốc Dương sẽ lên máy bay sang Mỹ để bàn chuyện, đây đã là cơ hội cuối cùng rồi.
64 Hạ Thanh Lịch nhìn theo bóng lưng Minh Dạ Tuyệt trong nháy mắt, mặt trở nên lạnh lẽo, cắn chặt môi; trong lòng là sự không cam lòng, anh có thể vì con của người phụ nữ kia mà bỏ cô ở đây một mình sao?Minh Dạ Tuyệt, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ khiến anh phải chạy theo em, mà không phải chạy theo con nhỏ kia.
65 Minh Dạ Tuyệt sững sờ nhìn bóng dáng hai mẹ con họ rời đi, anh cảm thấy mình vô lực, cảm giác dường như mẹ con bọn họ cố gắng ngăn cản anh bên ngoài thế giới của bọn họ, thế giới của họ không có sự tồn tại của anh, cô gái kia cũng không muốn anh đi vào bên trong.
66 Bé đã nghe được chuyện gì rồi? Những lời nói vừa nãy, Nhu Nhi đã nghe thấy chưa?Cơ thể Duy Nhất run rẩy nhìn con gái mình, không thể thốt nên lời nào.
67 Một mình ngồi vào ghế salon, Duy Nhất như người vô hồn nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên trong lòng có chút buồn man mác, một nỗi đau đang đè nén ở đáy tim mà không thể nói ra bằng lời.
68 Hạ Thanh Lịch nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ tan tầm, nhưng Minh Dạ Tuyệt vẫn chưa về, khóe môi cô ta khẽ gợi lên nụ cười lạnh rồi từ từ lấy điện thoại di động ra.
69 - Đúng, chính Tuyệt đã nói như vậy, cô là cái người phụ nữ không biết xấu hổ. Nếu không phải là do cô, tôi và Tuyệt cũng không thành ra như vầy, cho đến nay tôi và anh ấy cũng chưa thể ở chung với nhau.
70 Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của Duy Nhất, nghe tiếng cười của cô ấy, đột nhiên trào lên một đợt lo lắng, sững sờ nhìn Duy Nhất hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, cô vừa nói cái gì? Thứ cô muốn ký chính là.
71 Hạ Thanh Lịch thấy Duy Nhất rời đi, vốn trong lòng cô đang vì thù hận mà mắng chửi, lại không nghĩ rằng cô ta lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, bị sợ đến mức toàn thân run rẩy khiến cô lui về phía sau, trong mắt đầy tia hoảng sợ, e sợ Duy Nhất sẽ đem sẽ đánh cô, nghe lời nói của Duy Nhất, nhìn ánh mắt sắc bén của cô ta, lòng của cô không khỏi cô rúm lại.
72 Dì Trương cầm chìa khóa một lúc lâu mà từ đầu đến cuối anh vẫn không có ý nhận nó, than nhẹ một tiếng rồi xoay người đi vào trong nhà, mặc dù bà không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà biết chuyện này không phải là chuyện bà có thể hỏi được.
73 - Nhu Nhi, mẹ với cậu con đi vào trong nói chuyện chút nhé, con ngoan ngoãn ở đây chơi với hai anh - Duy Nhất cúi người nói với Nhu Nhi một tiếng, thấy Nhu Nhi gật đầu một cái, lúc này mới yên tâm đi cùng Thượng Quan Hạo.
74 - Khụ khụ, cái nha đầu chết tiệt kia, muốn ghìm chết ông à! - Ông cụ Thượng Quan lớn tiếng nói, nhưng trong lời nói lại chẳng có một tia trách cứ nào, giữa những câu nói còn lộ ra sự kiêu ngạo.
75 - Đúng vậy. - Duy Nhất nhẹ giọng nói ra. Cô chưa từng nhắc đến chuyện của mình cho Nhu Nhi biết, Nhu Nhi cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường. - Nhưng.
76 Sau này, nó không nói gì, khiến cho ông, muốn đem nó đưa đi, nhưng lại có chút bận tâm, với tình tình của nó thì không dễ dàng va chạm với người khác được.
77 Minh Dạ Tuyệt nhìn bóng người phía trước có chút nghi ngờ, sao cô lại đến đây? Nơi này cũng không phải là chỗ mà người bình thường có thể đến, cô ấy tới đây làm cái gì?Một tháng qua rồi, anh đã cho rằng cô sẽ nhanh chóng quay về, nhưng cô lại không trở lại, anh lại âm thầm đợi chờ, anh từng nghĩ rằng không quá một tuần lễ cô sẽ quay lại, dù sao cũng chỉ là một cô gái không có tiền trong người, coi như cô có thể kiên trì, nhưng Nhu Nhi thì sao, không lẽ cô ấy lại không lo lắng cho con gái của mình sao? Không nghĩ tới một tháng qua đi, cô vẫn chưa quay về, dần dần khiến anh trở nên nóng nảy, nhưng anh nhẫn nại không đi tìm tin tức liên quan đến cô, bởi vì anh tin tưởng, coi như hiện tại cô không quay lại thì cũng có một ngày nào đó cô sẽ quay về.
78 Nhìn bóng xe dần xa khuất, nét mặt Minh Dạ Tuyệt trở nên xanh mét, còn cơ thể thì cứng ngắc. Anh chưa bao giờ biết cô lại còn một vẻ mặt như vậy, tại sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi cô lại trở nên lợi hại như vậy? Hoặc có thể nói trước giờ cô vẫn luôn như thế, chỉ là anh không biết mà thôi.
79 Chờ mãi cho đến khi cơn ngất đi qua, Duy Nhất giương mắt lên nhìn khuông mặt đầy tức giận của người đàn ông đối diện. - Anh. . . . . . - Duy Nhất nhìn người trước mặt, cả cõi lòng trở nên cứng ngắt, làm sao anh ta lại có thể tìm tới được đây? Anh ta muốn tìm cô để làm gì?- Thế nào? Không muốn nhìn thấy tôi sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy sự hoảng hốt lẫn sợ hãi trong mắt cô, cắn răng nhả ra mấy chữ lạnh lẽo.
80 Trương tẩu đang bận rộn trong phòng bếp nghe được âm thanh thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, khuôn mặt thì xanh mét.