21 Duy Nhất bật ngồi dậy, nhìn ra ngoài không gian tối đen nay lại phát ra những tiếng động dồn dập, giống như có hơn vài chục người đang tiến vào. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người tới đây như vậy? Nơi này không phải là nơi không để cho người lạ tiến vào sao? Trong bóng tối, tay của bé từ từ nắm chặt, hô hấp trở nên rối loạn.
22 - Ngu ngốc, đồ đần!Lúc Duy Nhất sắp tin tưởng những điều Minh Dạ Phạm nói, bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn, dù âm thanh rất nhỏ nhưng đủ làm cho những người trong phòng đều nghe được, khiến cho thân thể bé lại trở nên cứng ngắc.
23 - Dì Trương, dì Trương, mở cửa. - Duy Nhất lảo đảo, nghiêng ngã, thật vất vả tới được nơi ở của dì Trương, giơ tay lên “bành bạch” vỗ cửa, mặc kệ nơi này yên tĩnh đến thế nào, mình có đang làm ồn tới những người xung quanh không.
24 - Anh Tuyệt, anh đã tỉnh? - Duy Nhất theo âm thanh nhìn lên, liền nhìn thấy người mà bé vẫn lo lắng đang đứng ở trên lâu nhìn bé, lập tức tươi cười, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.
25 - Đừng, anh Tuyệt, em không muốn đi, em làm sai chỗ nào, em sửa, tất cả em đều sửa đổi. Anh đừng bắt em đi có được hay không? Anh Tuyệt, em sợ. - Duy Nhất bị bắt phải lảo đảo, dừng không được bước chân của mình, chỉ có thể kêu khóc van xin anh, không ngừng nói xin lỗi, hi vọng anh sẽ không tức giận nữa, sẽ để bé ở lại.
26 Minh Dạ Tuyệt hung hăng đạp chân ga, giống như nổi điên chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, trong lòng anh tức giận dần dần biến mất, chân ga cũng chầm chậm lỏng ra, tốc độ xe hơi cũng càng ngày càng chậm.
27 Một người con trai mặc áo đen đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài, trên bầu trời xanh thẳm có những áng mây chậm rãi trôi cùng gió, dưới đường phố là những dòng xe cùng người không ngừng chuyển động.
28 - Hả? Thật sao? Vậy ông cà lăm cái gì? – Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang nói lời nhàm chán. - Tôi. . . . . . Hách Chấn Tân nghe xong đầu đầy mồ hôi, cũng đã không thể tiếp tục chối cãi chỉ im lặng nhìn xuống.
29 Từ giữa ruộng hoa, một cô gái áo trắng đứng ở chỗ xa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông kia, nụ cười trên mặt từ từ bay mất, biến thành sự u buồn và oán giận, giống như đang tố cáo ông là người đàn ông bạc tình và ác độc.
30 Duy Nhất đứng giữa cánh đồng nhìn biển hoa trải rộng, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn; lúc này đây, trên căn bản ruộng hoa là nơi quen thuộc với cô, mấy ngày nữa hoa có thể vận chuyển đến những nơi khác, từ đó hoa tha hồ khoe sắc.
31 - Tao. . . . . . Tao. . . . . . - Trương Mỹ Lệ muốn mở miệng lại không biết thế nào, đúng hơn nói không lên lời. Mà Duy Nhất cũng chỉ nhìn chằm chằm bà không nói một câu, đem Trương Mỹ Lệ nhìn đến khi cả người bà phát rét, lại không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
32 - Giống như bà nói, vườn hoa là của mẹ tôi để lại cho tôi, đương nhiên là thuộc về tôi, căn nhà này còn muốn tôi nói sao? - Duy Nhất nhìn Trương Mỹ Lệ không cam lòng, nhẹ nhàng nói.
33 Thế nào? Cô đây là thế nào?Duy Nhất nhẹ nhàng hít sâu, cố gắng hô hấp bình thường. Cô giương mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, tại sao nhìn đến bóng lưng anh, lòng của cô lại rối loạn? Chẳng lẽ bọn họ trước kia đã gặp qua? Không thể nào à, cô trông thấy anh lạ qươ lại hoắc.
34 - Có vấn đề? - Minh Dạ Tuyệt nhìn bộ dáng giật mình của cô hỏi. -. . . . . . - Duy Nhất không trả lời, chỉ là chậm rãi cúi đầu, nắm chặt tay muốn bỏ đi cảm giác lạnh lẽo trên tay mình.
35 Một tuần lễ trôi qua nhanh như chớp mắt, cả nhà Hách Chấn Tân không có bất cứ ý định nào muốn rời đi, ngược lại càng thêm tự tại, mẹ con Trương Mỹ Lệ giống như muốn ôm lấy cửa chính không hề rời nửa bước, hiện tại mỗi ngày họ ra vào siêu thị, mua những món đồ họ thích, quay lại cuộc sống trước kia.
36 - Tôi không thể làm như thế nào hết! - Duy Nhất cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non, giống như tràn đầy ưu thương, hoặc như là bất đắc dĩ thổn thức. Hách Chấn Tân nhìn Duy Nhất từ từ cúi đầu thấp xuống, cười hả hê, khinh thường nhìn cô, năm đó cái người phụ nữ kia cũng chẳng làm gì được ông, vậy thì con nhỏ ranh con này có thể làm gì được ông sao?Thời điểm Duy Nhất lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt đã nhiều hơn những sắc nhọn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Hách Chấn Tân đang bất động cũng không nói lời nào.
37 - Lương tâm? Ha ha ha, so với các người, lương tâm của tôi chỉ là thứ cỏ dại lan tràn mà thôi, các người ở đầu đường xó chợ? Không phải ở thành phố XX các người còn có một căn nhà sao? Đừng nói là tôi không biết, thật ra các người không muốn ở đầu đường xó chợ cũng không muốn dời tới nơi đó, nhưng hiện tại tôi với cái người không còn quan hệ gì nữa rồi.
38 Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn về phía cánh tay của mình đang bị cô nắm lấy, dường như trong lòng có một thứ gì đó đang khởi động, tâm tình nóng nảy tự nhiên biến mất, những không vui, tức giận giống như chưa từng xuất hiện vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh và bình thản.
39 - Ôi - Duy Nhất bị ánh mắt trước mặt làm cho hoảng sợ, chỉ biết lui về phía sau, đầu vì thế đập vào chiếc ghế dựa. - Ha ha. . . . . . – Cô gái kia thấy Duy Nhất như thế, đứng thẳng người, tay vòng qua trước ngực, cười lạnh nhìn cô một cái từ trên xuống dưới, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra tia khinh miệt.
40 Minh Dạ Tuyệt nhìn thẳng vào cô gái đứng ngoài cửa, thoáng qua trong mắt một tia lạnh lẽo. Anh giống như bị người ta theo dõi, nhưng lại không muốn để người ta phát hiện bí mật, trong lòng tràn đầy tức giận.