1
Bắc Kinh, sân bay thủ đô.
Trong loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay.
2
Rõ ràng Quý Khải Mộ rất cao, bọc cái chăn ướt đẫm, mái tóc ngắn đen nhánh còn nhỏ nước tí tách. Nhưng khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra cỗ oan ức.
Ngôn Dụ cúi đầu nhìn cậu, nhẹ trách; "Đáng đời cậu.
3 Đầu xuân tháng ba, đêm lạnh như nước. Ánh sáng đỏ của chiếc đèn lồng lớn bên cạnh tỏa sáng, một cơn gió nhẹ thổi qua, đèn lồng bị thổi lên, bóng đèn đong đưa.
4
Đến bệnh viện, tới lấy số khám gấp. Mặc dù xảy ra tai nạn xe, nhưng trên người Ngôn Dụ lại không có vết thương ngoài da.
Ba người đàn ông đi cùng cô, tuy ban đêm bệnh viện ít người, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt.
5 Lúc Mạnh Tây Nam đuổi theo qua, bác sĩ đang xem phim chụp của Ngôn Dụ, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông to lớn xông vào văn phòng. Bác sĩ không vui bày tỏ; "Đã có bệnh nhân rồi, nếu cậu muốn khám bệnh, thì đợi ở cửa trước đi.
6
Lúc Mạnh Tây Nam xuống lầu, Mạnh Trọng Khâm đã ngồi ở bàn ăn, Tống Uyển đứng ở bên cạnh.
"Bố, mẹ," Mạnh Tây Nam đi xuống, gọi một tiếng.
7
Ngôn Dụ nhìn người đang đứng ở cửa, khẽ gọi: "Mẹ. "
Tống Uyển thấy cô gọi mình xong cũng không nói chuyện, vẫn rất dịu dàng nói: "Thế nào, không mời mẹ vào ngồi chút sao?"
Bà vừa dứt lời, Quý Khải Mộ sớm ở bên cạnh trộm nhìn đã lâu, nhân cơ hội nhảy ra.
8 Sắp đến bốn giờ, Ngôn Dụ tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Quý Khải Mộ sớm đang đợi, nhích tí một lủi đến bên cạnh cô, Ngôn Dụ nhìn cậu ta, cầm di động trên bàn lên bỏ vào túi xách.
9
Gió xuân lướt nhẹ, cùng ngọn cây trên đỉnh đầu khẽ lắc lư, ánh nắng vừa vặn, chiếu lên người giống như phủ một lớp ánh sáng dịu dàng.
Trên tay Ngôn Dụ còn phủ áo khoác của anh, quân trang màu xanh vắt tùy ý, tôn lên cổ tay trắng ngần của cô.
10
Chung Ninh thấy anh không để ý, thì trách nhẹ: "Bậy bạ, bảng tên cũng có thể tùy tiện mất. "
"Thật ạ," Tưởng Tĩnh Thành đưa tay nhận lấy quân trang của mình, vẻ mặt rất dửng dung nói: "Người không nghe thấy gần đây mèo trong sân rất nhiều à.
11
Tô Lê chết lặng.
Ngay cả Hàn Kinh Dương ở bên cạnh không cẩn thận nghe được, cũng rất ngạc nhiên nhìn Ngôn Dụ. Đối với Ngôn Dụ, anh vẫn dừng lại ấn tượng ở sáu năm trước, cô gái mềm mại ngọt ngào, im lặng, luôn được Tưởng Tĩnh Thành bảo vệ.
12
Tập đoàn Liên hợp khu vực Trung Quốc, kể từ sau khi giám đốc quan hệ xã hội tiền nhiệm từ chức thì vị trí này để trống hai tháng.
Rốt cuộc vào thứ hai, đã chào đón giám đốc quan hệ xã hội tân nhiệm.
13
Ngôn Dụ cúi đầu, bên cạnh bàn tay khớp xương rõ ràng kia, buông đũa xuống, bưng ly nước lên.
"Phát ngốc gì đấy," Giọng nói thâm trầm của Tưởng Tĩnh Thành ở bên cạnh vang lên, không phải giọng nói trong trẻo lại kiêu ngạo trong trí nhớ, mà là trầm thấp, lộ ra giọng điệu ổn trọng.
14 Chính ủy nhìn thấy anh thay đổi sắc mặt, thì biết mình nói hớ, đáy lòng có hơi lúng túng, đành giải thích: "Kia không phải chính ủy tôi đi nhìn lén máy tính cậu.
15
Ngôn Dụ cười chế giễu, đem điếu thuốc kẹp trong tay ném vào thùng rác WC. Tuy cô luôn mang theo bên mình nhưng lại rất ít hút.
Cô mở vòi nước, chầm chậm rửa tay.
16
Đối diện không tiếng động, giọng nói trung khí mười phần của phó giáo sư trong phòng học, không ngừng vang vọng.
Vườn trường màu xanh rất đẹp, đối diện là một hàng cây xanh miết, xoay quanh thao trường, đứng ở lầu ba, vừa hay có thể nhìn thấy trên thao trường có người đang chơi bóng.
17 Tưởng Tĩnh Thành đang trả lời tin nhắn của Hàn Kinh Dương, buổi chiều cậu ta vừa điện thoại vừa gửi tin nhắn, giục anh đúng giờ ra ngoài, đừng đến muộn.
18 Vừa nói xong lời này, giống như nước rơi vào chảo dầu, nhất thời những người khác đều bùng nổ. Ngay cả Tạ Tranh bên cạnh cũng xắn tay áo, buông lời hung ác, muốn dạy dỗ anh.
19
Cái ly đập xuống, ai cũng trợn tròn mắt.
Ngay cả cảnh sát đang làm ghi chép cho họ bên cạnh, cũng sững sờ, lúc này mới đứng dậy nói: "Vị tiểu thư này, cô từ từ nói chuyện, đừng động thủ chứ.
20 Lúc này đi bệnh viện là nơi Tưởng Tĩnh Thành quen, ngược lại Ngôn Dụ đến cổng có hơi do dự. Nơi này là bệnh viện Quân y, còn có quen biết với Mạnh gia, cho nên cô sợ đi vào bị người khác nhìn thấy, trở về lại cáo trạng với Mạnh Trọng Khâm.