1 Mùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió. Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra.
2 Vốn dĩ nghĩ rằng để nhóc khôi phục như một ‘Con người’ hoàn toàn đúng nghĩa sẽ là một quá trình hết sức phiền toái, kết quả, sự trưởng thành của nhóc nhanh đến mức khiến tôi giật mình.
3 Vì vậy cuộc sống mở ra một chương mới trắng tinh đầy phấn khích. Tôi hâm nóng đồ ăn lần nữa tại nhà bếp, Long Nại thì trong phòng tắm tắm rửa cho Tiểu Bạch.
4 “Thưa ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Cô thư ký tươi cười đầy chuyên nghiệp, ánh mắt tuy rằng biểu hiện đang nâng người khác lên, nhưng gặp lại vào hai tiếng sau tôi cam đoan cô nàng tuyệt đối sẽ chẳng nhớ rõ tôi là ai.
5 Cuối cùng tôi vẫn quyết định mua cho Long Nại một con chó, để nhóc có thể ôm con cún ngủ — bằng không cánh tay tôi nếu tiếp tục bị nhóc dùng sức ôm như thế, chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ bán thân bất toại.
6 Bắt đầu từ ngày đó, Long Nại và tôi ngủ cùng nhau. Dáng vẻ nhóc ngủ luôn rất im lặng, co ro cuộn người lại, từ lúc nhắm mắt ngủ đến khi tỉnh lại đều cùng một thư thế.
7 Xoay qua xoay lại liên tục, tôi mới đổi tư thế nằm chưa được bao lâu nhóc đã cười híp mắt trở lại. “Thay xong rồi!” Nâng tay lên ra hiệu, chờ ý kiến tôi.
8 “Khiêu vũ bên kia… nóng quá…”“Ừm…”“Tôi tới đây, tôi tới đây chỉ là muốn cởi bớt áo ra thôi!”“Ừm… Ừ?”Quán rượu này hình như không cho phép nhảy khỏa thân đâu, nhóc chỉ mặc độc mỗi chiếc áo T-shirt thôi, còn cởi nữa? Chuẩn bị để người khác nhìn thấy trần trụi sao?Tay nhóc rũ xuống nặng nề nắm vạt áo, dáng vẻ rất khó chịu.
9 Đêm ấy, tôi nằm trên giường, lân đầu tiên nếm phải cảm giác mất ngủ. Không có dục niệm ngủ say, thế là những chi tiết như một dòng chảy róc rách trở nên rõ ràng trong tâm trí.
10 “Long Nại, Long Nại, nhóc tỉnh lại nào!” Tôi khom người, nhẹ nhàng vỗ mặt nhóc. Buổi chiều tôi cùng nhóc nhàm chán ở nhà xem tivi, không biết có phải do hệ thống sưởi ấm mở vừa đủ hay không mà nhóc mới vừa rồi còn cầm nửa trái chuối rất thích thú xem, thế mà giờ chưa được bao lâu đã đến giường thiêm thiếp ngủ lần nữa.
11 Nam Lăng khi nào thì đi tôi đã chẳng còn nhớ rõ. Trước khi đi, em dường như nói với tôi rất nhiều lời, tôi chỉ mờ mịt nhìn đôi môi mỏng của em khép mở, nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được rốt cuộc em muốn biểu đạt gì với tôi.
12 Mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là Nam Lăng lẳng lặng ngồi cạnh bên, vẻ mặt em mang theo quyến luyến và dịu dàng cười với tôi. “Chào…” Thấy tôi tỉnh lại, em khom người hạ xuống trán tôi nụ hôn mềm nhẹ như lông chim.
13 Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia. Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.
14 Ba ngày sau tiệc rượu, kiện hàng của Úy Điển ký gửi tới nhà, tôi tiện tay lấy ra, rất nhẹ. Càng ra ngoài dự đoán của tôi đó là, hắn thế mà thật sự có tư liệu đưa tôi.
15 Thang máy nhanh chóng lên tầng cao của khu nhà cao nhất nơi thành phố, việc không trọng lượng khiến tôi từng đợt mê muội. Cách một tấm thủy tinh trong suốt nhìn xuống từ độ cao trăm mét, toàn bộ thành phố tựa như đang phủ phục dưới chân.
16 “Thứ anh muốn cho tôi xem… Đã hết rồi?” Màn hình tối đi rất lâu, tôi mới nhớ tới bên cạnh còn một người khác. Úy Điển chẳng nói gì mà nhìn tôi. “Nếu anh không phiền, đoạn phim này có thể cho tôi không?”Hắn vẫn như trước không nói lời nào, chỉ nhẹ gật đầu với tôi.
17 (Nam Lăng thiên)Ngủ say trong thế giới bướm bayEm rốt cuộc hai bàn tay trắng. Không nhớ rõ mình ngồi nơi sàn nhà bao lâu, nhiều hồi ức dài dòng hỗn loạn quấn chặt lấy, một người tiếp một người, giống bị cơn ác mộng mãi không chấm dứt nuốt chửng.