1 Hà Biên Thu là người sáng lập ra tập đoàn Hợp Việt kiêm chức chủ tịch, hắn lúc 12 tuổi từ Mỹ quay trở về nước học trung học, 17 tuổi bắt đầu lập nghiệp, nhiều lần nếm thử các app chế tác thiển cận, đột nhiên bạo lửa, ba năm sau công ty lợi nhuận hơn mười triệu, năm năm sau bỏ vốn đầu tư sau khi thành công đưa ra thị trường, giá trị thị trường hơn 10 tỷ.
2 Bỗng nhiên lập tức, Hà Biên Thu cảm giác toàn bộ thân thể mình treo lơ lửng giữa trời. Hắn bị người ôm!
Thân thể bị thay đổi, một gương mặt trắng nõn ánh vào tầm mắt Hà Biên Thu.
3 Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.
Hà Biên Thu từ trên giường tỉnh lại, vô ý thức sờ đầu một cái. Thân thể của hắn không có cảm giác cái gì là khó chịu, trước mắt hắn đúng là quang cảnh quen thuộc nhà.
4 Hà Biên Thu nhận được thống kê bộ môn số liệu trong tuần, cùng bộ phận kỹ thuật thảo luận mở tiểu hội, để bọn họ nhất định phải tiến một bước ưu hóa phép tính cùng đẩy đưa hình thức, tuyên dương nhân viên tốt.
5 "Tôi? Đưa tổng giám đốc xử lý?" Tống Thập Nguyệt không quá chắc chắn là đang chỉ mình, nhưng cô nói xong câu đó liền có chút hối hận rồi.
Phương tổng giám là giám đốc lương cao được nhân tài từ xí nghiệp bên ngoài cử tới.
6 Văn phòng tổng giám đốc so với tưởng tượng của cô còn còn rộng rãi hơn, lấy màu trắng làm nền, cho người ta một loại không nhiễm bụi trần, xuất hiện cảm giác muốn quan sát thật kĩ.
7 Mặt Tống Thập Nguyệt phóng đại ngay trước mặt Hà Biên Thu đang lắc qua lắc lại.
Cho dù gương mặt này cũng không xấu xí, còn có chút khiến người ta không nén lòng mà nhìn, nhưng khoảng cách quá gần, có chút dữ tợn, đột nhiên cười như điên, dù là trái tim sát đá như Hà Biên Thu cũng chịu không nổi.
8 "Tống Thập Nguyệt, mở cửa, anh biết em ở bên trong!"
Giọng nam có chút quen thuộc, Hà Biên Thu đột nhiên nhớ lại, là nam nhân đêm qua gọi cho Tống Thập Nguyệt nói muốn đòi lại con gấu bông Doraemon kia.
9 Hà Biên Thu lại mở mắt, trở về.
Nhưng buổi sáng hôm nay, hắn rất bực bội.
Hắn không có tắm rửa, không có dùng bữa sáng, từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn ngồi trước máy vi tính, kiểm tra các loại từ mấu chốt như "Người biến thành đồ vật", "Hồn phách bên trong con gấu bông", "Mỗi đêm biến thành nhiều vật khác nhau".
10 Tracy xem xét nội dung tài liệu, phát hiện "Thẩm vấn chính trị" này có chút lợi hại, liền Tống Thập Nguyệt cha mẹ hàng năm đi chùa miếu hoặc Đạo quan số lần đều phải hiểu rõ.
11 Edit: Cúc Koo
Beta: Cà ri
Một tên trong đó còn cố ý duỗi tay ra để lên lưng ghế, nhằm khoe chiếc đồng hồ vàng Omega có giá trị hơn 30 vạn.
"Các anh thích con gái có dáng người đẹp sao?" Tống Thập Nguyệt nháy mắt hỏi.
12 Edit: Cúc Koo
Hà Biên Thu: Cống hiến cho xã hội gì chứ, tôi rất biết hưởng thụ cuộc sống. Rõ ràng là cô kì lạ hơn mới nghĩ người khác kì lạ, những người khác chắc chắn sẽ không nghĩ như cô.
13 Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
Sau khi ấn dấu vân tay báo cáo, Tống Thập Nguyệt đi phòng giải khát lấy ly cà phê, dựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất uống.
Giám đốc bộ phận thiết kế Phương Chỉ Phong đúng lúc đi ngang qua.
14 Dịch: Hoàng Diệu
Beta: Cà ri
Tống Thập Nguyệt hít một hơi thật sâu, ôm lấy tâm tình "cùng lắm thì bà đây từ chức" thấy chết không sợ dũng cảm bước vào văn phòng.
15 Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
"Bọn họ đã chia tay. " Hà Biên Thu giải thích, "Còn nữa, con và Tống Thập Nguyệt cũng không có quan hệ tình cảm. "
"Hứ, nếu vậy thư mẹ mới vừa gửi con không cần xem nữa.
16 Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
"Chuyện công. " Hà Biên Thu lạnh nhạt nhìn Lưu Tử An, hỏi Tống Thập Nguyệt, "Cần tôi giúp tôi báo cảnh sát không?"
Hà Biên Thu vừa nói vừa ung dung lấy điện thoại từ trong túi ra.
17 Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
Hà Biên Thu cảm thấy cơ thể thật khó chịu.
Tại sao không có gì hết vậy? Rõ ràng sữa tắm cô mới vừa mua mà. Tống Thập lắc lắc cái chai, cảm giác được bên trong còn rất nhiều, cô dùng sức bóp nó ra ngoài.
18 Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
Tống Thập Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn ba món đồ kia, sững sờ xuất thần. Sau đó cô có chút tố chất thần kinh nhìn quanh hoàn cảnh trong nhà, muốn tìm kiếm một cái gì đó, nhưng cô lại rất sợ thấy cái gì.
19 Edit: Cà ri
"Sau đó?" Hà Biên Thu để Tống Thập Nguyệt không cần thồi phồng không khí, chỉ cần trực tiếp đem mọi chuyện nói rõ là được.
"Sau khi tôi đỡ ông cụ đi qua, ông cụ lại bắt lấy tay tôi, muốn để tôi đưa ông ấy về nhà, ánh mắt còn đặc biệt quỷ dị, sấu kín phát sáng, lúc ấy đèn đường lờ mờ, cũng không có sáng như mắt của ông ấy! Tôi bị dọa sợ tới mức không nói thêm một lời lập tức đem ông ấy bỏ lại rồi chạy nhanh về nhà.
20 Edit: Cà ri
Tống Thập Nguyệt bị dọa muốn hét lớn, nhưng cô sợ Chu Diệu Diệu sợ hãi, dù sao Chu Diệu Diệu so với cô còn nhát gan hơn, hơn nữa loại chuyện này vốn phát sinh ở nhà cô, bây giờ nhà Chu Diệu Diệu cũng như vậy.