1 Hắn ra đời không chỉmang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếpthêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trongtình yêu mới đến được với nhau.
2 Cái tên Hỗn Thế Ma Vương ở phía sau Thẩm Thiên Vi nở nụ cười hài lòng, hơn nữa hắn còn nắm thật chặt vạt áo của chị gái, bày ra một bộ dạng run sợ. “Không đâu mẹ!” Thẩm Thiên Vi lúc này đã mười hai tuổi, cô đã có bộ dáng nhu mì yếu ớt động lòng người làm cho người ta cảm thấy thương tiếc “Thiên Dục rất nghe lời mà, hắn nhất định không phải cố ý gây họa, phải không Thiên Dục?” Thẩm Thiên Vi đột nhiên xoay người, cưng chiều dịu dàng hỏi Thẩm Thiên Dục đang đứng phía sau.
3 Thẩm Thiên Dục từ nãy tớigiờ vẫn im lặng cuối cùng cũng nâng lên tròng mắt đen, liếc xéo người mẹ bấtlương của mình. Hắn đương nhiên biết bàmuốn đánh chủ ý gì! Muốn nhìn hắn tấn công sao? Có thể, qua một thời gian ngắnnữa đi! “Mẹ!” Thẩm Thiên Vi bấtđắc dĩ lên tiếng, cô cũng không dám nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Dục, cô cảmgiác rất lúng túng: “Con sắp thi đại học rồi, tất cả suy nghĩ của con đều dànhcho việc học, con tuyệt đối không nghĩ đến chuyện yêu đương!” “Ai, vậy thi đại họcxong rồi nói nhưng con cũng phải nắm lấy cơ hội tốt.
4 Không biết trải qua baolâu, Thẩm Thiên Dục sợ mình sẽ dọa sợ cô nên lên tiếng: “Vi Vi thật là nặngnha. ”“A” Thẩm Thiên Vi bừngtỉnh vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, miệng đắng lưỡi khô cô không cáchnào hô hấp được, vội vàng lè lưỡi “Chị không có nặng.
5 Thẩm Thiên Vi há hốc miệng,cô có chút kinh ngạc, cảm động đến nói không nên lời. . . Thì ra hắn làm tất cả mọichuyện đều là vì cô! Nụ cười từng chút từng chút một gợi lên trên khóe miệng.
6 Vi Vi, tôi không muốnhù dọa em, thật sự. . . Nhưng mà tại sao Vi Vi không nghe lời, muốn ép tôi sao?Hắn vẫn muốn từ từ nắmlấy lòng cô để cho cô không thể chạy trốn nhưng tất cả chỉ là uổng công.
7 “Không phải. . . ” Thẩm Thiên Vi hốt hoảng lên tiếng. Cô làm sao có thể không yêu quý hắn, không muốn ở bên cạnh hắn chứ? Cô yêu quý hắn, yêu đến nỗi lòng cũng đau đớn nhưng.
8 Sau khi trải qua một ítkịch liệt trong phòng tắm, Thẩm Thiên Dục không còn che giấu khát vọng đối vớiThẩm Thiên Vi. . . Mấy tháng qua, mặc kệ cô trốn tránh thế nào, hắn luôn có biệnpháp bắt được cô.
9 Đưa tay khẽ xoa khóe miệngcủa hắn, cô vẫn rất đau lòng: “Còn đau không?”“Anh đau lòng hơn. ” ThẩmThiên Dục từ trên cao nhìn xuống, hắn nghiêm túc nắm tay cô chạm đến khóe miệngmình.
10 Những lời này thànhcông đả kích Thẩm Thiên Vi, thiếu chút nữa cô đã lộ ra nguyên hình! Trái tim củacô. . . Làm sao mà ngừng yêu thương hắn được? Chỉ là.
11 Cô gái để quyển sáchtrên tay xuống, thương tiếc vỗ vỗ cái lưng nhỏ của cô bé, dịu dàng an ủi nói:“Hinh Hinh không khóc, coi như Đồng Đồng lấy món đồ chơi của con, con cũngkhông thể nói hắn như thế, biết không? Cô giáo giúp con nói với hắn, có đượckhông?”“Vâng!” Thanh âm mềm mạicủa cô gái nhỏ vang lên, mắt to chớp chớp lã chã chực khóc, lôi kéo cô gái đi tớinơi vui chơi của nhà trẻ.
12 “Xem ra cô rất rãnh rỗi”Thẩm Thiên Dục đột nhiên cười lên nhưng trong lòng không cười lành lạnh nói. “A, không có, không có,tôi rất bận!” Thượng Quan Hi ám muội nhìn Thẩm Thiên Dục, “Cậu biết tôi có rấtnhiều việc mà! Lần này trở về tôi có rất nhiều việc muốn làm.
13 Hắn đứng bên cạnh xe,cách một đoạn lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, tròng mắt đen tĩnh mịch nhẹ nhàngcong lên. Thì ra là, là người côquen, Thẩm Thiên Dục.
14 Thẩm Thiên Vi nghĩ tớiđiều gì đó, đột nhiên cô đứng dậy, vô thức trở về phòng lấy giỏ sách đi ra cửa. Cô nghĩ, cô cần rượu!Lúc này, chỉ có rượu mới có thể chuốt say cô, làm cho cô quên đi triệt để nhữngnỗi đau trong nội tâm!Chỉ cần say, thì chuyệngì cũng sẽ không nhớ nữa, như thế sẽ tốt hơn nhiều, phải không?Đêm khuya, Thẩm Thiên Dụcnhận được điện thoại của một người tự xưng là nhân viên phục vụ của cửa hàng tiệnlợi, nghe hắn nói mấy câu, Thẩm Thiên Dục liền vội vàng chạy tới địa chỉ mà đốiphương vừa nói.
15 Thẩm Thiên Vi cười rấtthỏa mãn, cô muốn mãi mãi ở trong giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại. Thẩm Thiên Dục bật cười,một giây kế tiếp, hắn dùng ga giường trắng noãn bao lấy thân thể trơn bóng.
16 Bốn phía rất yên tĩnh,vô cùng yên tĩnh. . . Trong lúc nhất thời, sự yên tĩnh này khiến trái tim ThẩmThiên Vi như ngừng đập! Cô không dám mở mắt ra, cô rất sợ vừa mở ra liền nhìnthấy sự thất vọng và ánh mắt khiếp sợ của ba mẹ.