1 “Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?” Lần đầu gặp Noãn Noãn là ở Trại hè sinh viên hai bờ eo biển Đài Loan. Tên đầy đủ của trại hè này ra sao tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mấy từ trọng điểm như “tìm về cội nguồn văn hóa” gì đó.
2 Sáng ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, mọi người lên đường tới Tử Cấm Thành. My sinh viên Bắc Kinh cùng đi đều là người tỉnh ngoài đến Bắc Kinh học, nhưng hầu như đều đã tới Tử Cấm Thành nên rất quen thuộc với nơi này.
3 Sáng hôm sau chúng tôi làm vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng rồi tới giảng đường nghe giảng. Có một học giả nghiên cứu rất sâu về Trường Thành tới diễn thuyết cho chúng tôi nghe.
4 Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nhảy một phát từ giường trên xuống, đây là thói quen hình thành từ hồi còn học đại học. Một mặt có thể tức tốc tỉnh táo mà chạy cho kịp tiết đầu tiên, mặt khác, nhỡ may đáp xuống không thành công, cũng có đầy đủ lý do để không phải lên lớp.
5 Sáng sớm ngủ dậy, bước tới phòng vệ sinh vẫn còn mơ mơ màng màng. Đụng ngay phải cậu em khóa dưới, cậu ta bảo: “Anh, lêu anh cái mông. ” Tôi lập tức tỉnh táo, kẹp cổ cậu ta, đe: “Vừa sáng ra đã muốn ăn đòn hả.
6 “Hôm nay đổi gió chút, chúng ta sẽ đến Đại học Bắc Kinh nghe giảng,” thầy Lý nói. Sinh viên Bắc Kinh trong đoàn chúng tôi không có ai học Bắc Đại [20], đến đại học Bắc Kinh nghe giảng là điều rất mới mẻ đối với họ, còn đối với sinh viên Đài Loan, chuyến đi này ít nhiều mang ý nghĩa hành hương.
7 “Tối qua anh chạy đi đâu đấy?” Vừa bước vào giảng đường, Noãn Noãn nhìn thấy tôi đã hỏi phủ đầu: “Em tìm mãi mà không thấy. ” “Tìm anh có việc gì không?” “Không có việc gì thì không được tìm anh nói chuyện à?” “Chúng ta vẫn cứ là đồng bào thì hơn,” tôi nói.
8 Trước đây trên xe luôn ngồi kín người, giờ số người chỉ còn một nửa, cảm thấy thật trống trải. Trong xe thiếu đi tiếng cười, ngay tiếng chuyện trò cũng chẳng có, chỉ nghe thấy tiếng động cơ chạy.
9 Thiếp đi một giấc, tỉnh lại đã sắp trưa. Mở máy tính lên Thư viết: Lương Lương. Anh còn sống là tốt rồi. Em rất khỏe, cũng vẫn sống. Mau đi ăn cơm đi.
10 Những ngày đầu đi làm rất điều độ, cũng rất bình thường. Những ngày làm nghiên cứu sinh trước kia cũng có thể nói là điều độ, nhưng lại không được bình thường cho lắm.
11 Công ty có một nhà máy ở Tô Châu, lần này tôi cùng vài kỹ sư nữa đến đó làm việc. Chủ yếu là về công tác chuyển giao kỹ thuật. Tôi xuống máy bay ở Thượng Hải, phía Tô Châu cử đến hai chiếc xe, đón chúng tôi về Tô Châu.
12 Tô Châu cách Bắc Kinh gần 1379 km, 8 giờ tối lên tàu hỏa tốc hành ở Tô Châu, đến 7 giờ 20 phút sáng hôm sau mới tới Bắc Kinh, phải ngồi mất 11 tiếng 20 phút đồng hồ.
13 Tôi đứng trong tuyết rất lâu, Noãn Noãn mới huých huých tôi, nói: “Mau về khách sạn thôi, sẽ bị cảm lạnh đấy. ” Trên đường đi về, tuyết vẫn cứ rơi, đường phố nhuốm đầy một màu trắng, cây cối cũng trắng xóa cả.
14 Tiếng chuông inh tai kéo tôi khỏi giấc mơ, nhưng tôi vẫn không muốn rời mặt đất phủ đầy tuyết trong mơ. “Lương Lương, dậy đi. ” Cảm giác như cánh tay phải bị rung lắc dữ dội, mở mắt ra liền trông thấy Noãn Noãn, tôi giật mình ngồi bật dậy.
15 8 giờ 32 phút tối, tàu hỏa khởi hành từ Cáp Nhĩ Tân, 7 giờ 7 phút sáng hôm sau, tàu tới Bắc Kinh, vẫn phải ngồi 10 tiếng 35 phút đồng hồ. Hệt như lúc từ Bắc Kinh tới Cáp Nhĩ Tân, chỉ sai lệch có hai phút.
16 Noãn Noãn lại đi chiếc xe màu trắng, tôi xếp va li vào cốp sau, đóng nắp cốp lại, đột nhiên cảm thấy lạnh. “Hóa ra đang là mùa đông,” tôi nói. “Đúng vậy.