1 Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào một đêm đầu hè. Khi đó, nàng vừa dùng cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, nàng bưng ấm trà, vừa uống trà vừa tản bộ, đi một hồi thì đi đến vườn thảo dược, trong đêm, Tiểu Xuân cười híp mắt xem xét các loại dược liệu—-Sau đó, nàng phát hiện có điều lạ thường.
2 Từ hôm đó về sau, Tiẻu Xuân không hề được nghỉ ngơi tử tế, gần như mỗi tối nàng đều ngồi canh bên trong vườn thảo dược. Hôm đó, kẻ kia lại đúng lúc bị Tiểu Xuân bắt được, khi nàng vừa chui ra khỏi lều, kẻ kia cũng hệt như lần trước, run rẩy cả người rồi nhảy đi đâu mất.
3 Có loại ảo giác này, Tiểu Xuân cũng không tránh không trốn nữa, mỗi buổi tối đều trực tiếp kéo một cái ghế ra, pha một bình trà, ngồi ở ngay cửa ra vào của vườn dược liệu, vừa uống trà vừa nhìn tên to con đang ngồi trong rừng kia, cứ như là đang hóng mát bình thường vậy.
4 Hôm đó, Tiểu Xuân không nén được sự tò mò, theo mấy vệt sáng đi vào trong rừng, thế nhưng vì bột huỳnh quanh không đủ, đi không được bao xa đã mất dấu.
5 “Nè, to con, huynh đang muối dưa trong đó à?”Tiểu Xuân nói xong, lập tức áp sát lỗ tai vào trên cái nắp. Nàng há mồm nghe cho thật kĩ, quả nhiên, một lúc sâu, bên trong chợt truyền ra mấy âm thanh nho nhỏ.
6 Lúc đầu Tiểu Xuân còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn xung quanh, đợi đến lúc nàng hiểu ra giọng nói trầm thấp kia là do ai phát ra, nàng đứng bật dậy.
7 Hôm đó, không biết Tiểu Xuân đã lấy nghị lực từ đâu ra để ngồi hàn huyên suốt cả một ngày với Lý Thanh ở trong động. Dĩ nhiên, khoảng thời gian đó cũng chỉ có nàng nói mà thôi.
8 Thác nước đổ xuống, chảy vào một cái đầm nước nhỏ, bắn ra một làn hơi nước mông lung. Tiểu Xuân đi đến bên đầm nước, nhìn thử một chút. Đầm nước rất sâu, dưới nước đen ngòm, không thể thấy đáy.
9 Tiểu Xuân vào lại nhà, vừa cẩn thận xem xét tình trạng của ông lão, sau khi xác định ông lão không sao mới rời đi. Trước khi đi, nàng còn không quên đem theo cây gậy chết yểu của mình về theo.
10 “Hừm! Hắn lên tiếng kìa!” Linh Nhi cũng nghe thấy âm thanh này, mở to mắt nhìn cái nắp gỗ, giống như muốn nhìn xuyên qua nó vậy “Tiểu Xuân, cô có nghe thấy không?”Tiểu Xuân liếc nàng một cái “Lên tiếng là được rồi, ngạc nhiên gì chứ.
11 Tiểu Xuân kéo cổ tay Lý Thanh đi vào rừng. “Làm gì hả, huynh nói xem là làm gì, nhà của huynh không thể ở được nữa đâu, tất nhiên là phải xây nhà mới rồi.
12 Có một người có khả năng đốn cây trời sinh như Lý Thanh, tiến độ hoàn thành ngôi nhà nhanh hơn không ít so với dự tính của Tiểu Xuân. Đêm đó, Tiểu Xuân ngồi trên vai Lý Thanh, chỉ huy Lý Thanh vận chuyển mấy cọc gỗ đã được gọt dũa ra phía sau nhà, chất đống thành một đống.
13 Thâm Sơn Có Quỷ 13 05/03/2015 ¤Vickiee¤ Thâm Sơn Có QuỷCó Quỷ, Lý Thanh, Thâm Sơn, Thâm Sơn Có Quỷ, Tiểu Xuân, Twentine 12 Votes Chương 13 Đợi đến khi Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi đến nhà ông lão thì trời cũng đã gần tối.
14 “Chà, đúng là hiếm thấy. ”Một câu nói khó hiểu, khiến cả ba người đều trở nên yên lặng. Chỉ là, một người thì tự giữ im lặng, hai người kia thì lại đang sửng sốt.
15 “Mi vừa bảo…mi tên gì cơ?”Người nọ rất tốt tính nói lại một lần. “Tại hạ là Hạ Hàm Chi, hôm nay vô tình gặp được hai vị ở đây, thật là vinh hạnh. ”Tiểu Xuân: “……”Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nhìn Hạ Hàm Chi trước mắt, nàng lại nhớ đến lời của Linh Nhi.
16 “…. . Này, to con, huynh rốt cuộc là——”“Khụ khụ!!! Khụ khụ khụ——!”Lúc Tiểu Xuân đang nói giữa chừng thì từ trong nhà truyền đến tiếng ho khan. Tiểu Xuân chợt quay đầu lại: “Ông ơi!” Nàng vừa nghe thấy tiếng ho khan thì đầu óc đã lập tức trống rỗng, thân thể đã vội chạy vào nhà.
17 Hôm đó, Tiểu Xuân không biết là mình đã về nhà như thế nào nữa. Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi trên giường, mặt trời bên ngoài đã lên cao cũng không hề nằm xuống ngủ.
18 “Huynh ấy, quả thật là một đứa trẻ ngoan. ”Nói xong câu đó, Tiểu Xuân bỗng nhiên bối rối. “Ông ơi, Lý Thanh bao nhiêu tuổi rồi?”“Khụ khụ. ”Tiểu Xuân chần chừ nghĩ, Lý Thanh là một yêu quái, ông lão nói là nhặt được hắn ở trong núi, nuôi hắn đã nhiều năm, có lẽ ông lão cũng biết Lý Thanh không phải là người.
19 Tiểu Xuân vừa chạy vừa nhảy, đi nhanh vào trong rừng. Ánh trăng lên cao, tâm trạng của nàng lại vô cùng nhàn nhã. Chuyện luyện kiếm này, vốn chỉ là cái cớ để lừa người, nàng chỉ là muốn giữ Hạ Hàm Chi lại hơn nửa tháng, không cho y luyện công, chờ đại sư huynh xuất quan sẽ xử lý y.
20 “Mà là trên thế gian này, vẫn chưa có loại kiếm pháp nào xứng đôi với hắn mới đúng. ”“Hả?” Tiểu Xuân nghe mà khó hiểu vô cùng “Huynh nói cái gì?”Hạ Hàm Chi lắc đầu, “Không có gì.