1 Trước khi ngủ, Diệp Tử Lộ không cẩn thận làm rơi vỡ chiếc khung ảnh phe lê đặt trên tủ cạnh đầu giường, nhưng cô nàng mắc bệnh lề mề này không hề có ý định dọn dẹp mà chỉ lấy dép lê gạt gạt mảnh vỡ, vun thành một đống rồi lại nằm bò trên giường.
2 Nhan Kha dần hồi phục được ý thức rồi lập tức hoảng hốt nhận ra tứ chi đã không còn cảm giác gì nữa. Tim anh bỗng chốc trật một nhịp còn trong đầu toàn là cảm giác sợ hãi.
3 Một khuôn mặt chưa rửa, bóng nhẫy dầu, còn có hai quầng mắt to đen thui bất chợt tiến đến trước mặt anh. Diệp Tử Lộ nghiến răng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, tôi nhét anh vào đây chắc!”.
4 Sang ngày hôm sau, Diệp Tử Lộ không thể chỉ vì vết thương nhỏ trên chân mà tiếp tục nghỉ làm được. Cô nhanh chóng từ giã ngày nghỉ phép tuyệt vời hôm qua để đối diện với hienejt hực tàn khốc.
5 Tháng trước, công ty Diệp Tử Lộ phát một bản đánh giá mới kiểm tra thành tích và hiệu quả làm việc của nhân viên, đích thân Diệp Tử Lộ đi photo rồi phát cho từng văn phòng.
6 Diệp Tử Lộ nản lòng, nhìn lên giường với đôi mắt vô hồn, nói với Nhan Kha: “Tôi thấy có khi phải từ bỏ thôi, không ôn xong được đâu, đợi năm sau rồi tôi thi vậy”.
7 Diệp Tử Lộ nhận ra, cảm giác này không thể bày tỏ với người khác.
Giống như có ai đó bóp cổ cô, chặn họng cô, thắt khí quản của cô lại. Cả người cô như đang chìm trong bùn lầy, thứ chất lỏng đặc sệt ấy khiến cô không thể hít thở, cũng không thể thoát khỏi, càng vùng vẫy thì càng lún sâu.
8 Đến đồ bỏ đi như Diệp Tử Lộ còn hoàn thành được hai nhiệm vụ “dậy sớm” và “thực hiện đúng theo kế hoạch” thì người ngoài cuộc như Nhan Kha hình như cũng cảm nhận được chút khích lệ.
9 Anh vừa bắt đầu xả giận, Diệp Tử Lộ đã bị anh mắng đến ngu người luôn rồi.
Nhan Kha vốn chỉ tức giận ba phần thôi nhưng nói qua nói lại, giờ thì tức đến mười phần rồi… Anh nhìn cô không thuận mắt, đại khái là không thuận mắt.
10 Lúc phỏng vấn nhà tuyển dụng nào cũng cho rằng mình giỏi hơn người khác, như thể mình đang thay giáo viên kiểm tra trình độ học sinh vậy. Mặc dù đều là người đi làm công nhưng trong thời điểm này,tôi mới là người tuyển dụng anh vào làm ở công ty.
11 “Trong ngắn kéo của cô có một cái vòng tay bị rời ra” – Nhan Kha giải thích với cô – “Tôi nhặt mấy viên to đều đều nhau rồi tự dán vào, xem ra đối phó với cô dùng cái này cũng được đấy”.
12 Vương Lao Lạp đã đến lớp ôn thi cao học rồi, Diệp Tử Lộ còn chưa kịp hỏi cô ấy kết quả buổi xem mặt tập thể đã phải kao đến trước mặt Nhan Kha. Vừa gặp Lục Trình Niên xong đã lại chứng kiến chuyện Lư Tú Tú tự sát, cô thực sự muốn được dốc bầu tâm sự, có lẽ vì đối với cô, việc gặp gỡ Nhan Kha cũng là một cái duyên.
13 Hằng ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi là Vương Lao Lạp biết điều thức dậy đọc tiếng Anh, bình thường Diệp Tử Lộ biết điều này nên ngày nào đi ngủ cũng đóng cửa.
14 Sau khi sự việc ở quán cà phê xảy ra được một tuần, đã không còn ai đến làm phiền Diệp Tử Lộ nữa.
Cô đã bắt đầu quen với việc mỗi sáng viết một bản kế hoạch, đặt ở chỗ dễ nhìn nhất trên bàn, đồng thời chia kế hoạch ra thành hai phần – phân viết bằng bút mực xanh là những việc đáng lẽ phải làm hôm qua nhưng chưa làm kịp, phần còn lại là nhiệm vụ của ngày hôm đó.
15 Cuộc sống của Diệp Tử Lộ rơi vào trạng thái vô cùng kỳ dị và mâu thuẫn.
Ngày nào cũng thế, cứ ban ngày là cô sống vội vàng như thể sắp đầu thai, không lãng phí một giây nào hết.
16 Type: Thương Thương
Diệp Tử Lộ ngây người trong hai giây, sau đó giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, cô hét lên một tiếng, hoảng loạn nhảy dựng lên rồi chạy vào phòng ngủ, đạp cửa “rầm” một cái, cúi đầu xuống tủ đầu giường, nỏi giọng nói: “Gấu Kha gấu Kha!”.
17 Type: Thương Thương
Khi ta cố gắng, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Chiều mùng năm Tết, Vương Lao Lạp quay về, mùng sáu là Diệp Tử Lộ thăm hỏi họ hàng xong.
18 Type: Thương Thương
Nhan Kha đi đi lại lại trong tâm trạng vô cùng lo lắng, sau đó anh nhận thức được mình đang làm gì, bất chợt dừng bước trong tâm trạng vô cùng phức tạp.
19 Type: Thương Thương
Tuy cuộc sống ăn không ngồi rồi trước ki của Diệp Tử Lộ lúc nào cũng tràn ngập niềm vui nhưng phần lớn chỉ là những niềm vui cô tự tưởng tượng ra.
20 Diệp Tử Lộ vốn định hôm nay sẽ đi tàu về, nào ngờ Nhan Kha lại đến.
Nhan Kha đến lần này khiến cô càng nhàn, có thể yên tâm trả vé tàu, tiện đường quá giang cho nhanh.