1 *Take me to skyy~*
- Dạ! Con nghe này dì?
- Uyển Nhi! Con phải giúp dì.
Nghe giọng bên đầu dây kia vô cùng vội vàng và bối rối.
- Con sẽ giúp mà! Nhưng trước hết dì phải bình tĩnh kể cho con nghe chuyện gì đã.
2 - Ờ! Tôi không có sao!
Cô khẽ phát ra âm thanh lí nhí.
- Tôi đưa em về?
Anh đưa ra lời đề nghị.
- Không cần đâu. Làm phiền anh rồi! Cảm ơn vì lúc nãy đã giúp tôi!
- Không cần khách khí!
"Trước sau gì em cũng là người của tôi.
3 Đính chính lại cho một số bạn đang bị rối hoặc chưa hiểu về các nhân vật của mình nhé!
Nam chính: Vương Khải Hà
Nữ chính: Trương Uyển Nhi
Nam phụ: Lâm Hải Nam
Nữ phụ: Hàn Doãn Hiền
P/s: Sẽ có thêm một số nhân vật khác! Nhưng tuyệt đối đừng nhầm lẫn giữa Doãn Hiền và Uyển Nhi nhee!
______________________________
6 giờ 30 sáng, tiếng chuông đồng hồ báo thức inh ỏi kêu lên, phá tan bầu không khí yên lặng! Doãn Hiền nhanh chóng bật dậy, với tay tắt lấy báo thức, vươn mình vài cái khoẻ khoắn rồi đi vệ sinh cá nhân.
4 Ngày học đầy phiền muộn trôi qua nhanh chóng. Hai chị em cô đang thu xếp một số quần áo và đồ đạc cá nhân để chuẩn bị cho lần về Vân Thành ngày mai. Cũng đã nửa năm rồi cô chưa về thăm quê, nay tranh thủ được nghỉ lễ 5 ngày cộng với việc xin phép cho Doãn Hiền, lí do quá hảo để đi đi!
- Nhi tỷ! Chuyến bay sáng mai là sáng hay chiều vậy?
- Bay chiều, dù sao sáng mai chị cũng phải ghé mua bánh kẹo về cho lũ tiểu quỉ ở nhà nữa mà!
- Ò!
Doãn Hiền nghe đến đây thì xìu mặt, bĩu môi, ò một tiếng dài dằng dẵng!
- Sao thế! Không vui?
Cô vô cùng thắc mắc, muốn xin phép thì cô cũng đã đáp ứng.
5 - Em à! Xin hãy giúp chị! Giúp chị đi mà
em! Chị còn phải nuôi 2 đứa con và mẹ già nữa! Chị cầu xin em!
Cô ta không ngừng bám víu lấy tay Uyển Nhi van xin.
6 Đang vui mừng hớn hở, thì cô chợt nhận ra rằng chiều nay cô có chuyến bay về Vân Thành. Khuôn mặt hí hửng tắt đi nụ cười, khác hẳn với 5 phút trước, cô xịu mặt nuối tiếc:" Chiều nay tôi phải về Vân Thành rồi! Giờ không thể đi với anh được, e là không kịp chuyến bay.
7 Anh đi trước cô một bước, nhanh tay kéo ghế giúp cô. Tuy là một hành động nhỏ nhặt nhưng lại thể hiện sự ga lăng lịch lãm của anh đối với cô. Kèm theo đó là ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái đang thưởng thức trà nơi đây! Ắt hẳn ai cũng mơ ước được giống như cô! Mặc kệ họ, Uyển Nhi cảm thấy thật khó hiểu.
8 - Anh. . . . !
Cô uỷ khuất bỏ qua. Được 15 phút, phục vụ cũng đem một khay trà sữa, gồm nhiều vị khác nhau ra. Trông ly nào cũng vô cùng bắt mắt, nhất là với cô! Uyển Nhi hí hửng ung dung ngồi uống, ngoan như một đứa trẻ khi tìm được vật mình thích.
9 - Á. . . . . . . ! Tôi không có mà, anh mau thả tôi xuống!
Cô bị anh bế trên vai không ngừng giẫy giụa, tay liên tiếp đấm mạnh vào lưng anh. Còn Vương Khải Hà thì như phớt lờ, cứ thế mà ung dung bế cô lên xe, cũng không quên quay sang thắt dây an toàn cho cô!
- Anh định đưa tôi đi đâu?
Cô gắt gao, có một chút hoảng sợ khi biết tin mình sắp bị phạt.
10 Thang máy di chuyển chầm chậm, càng đi cô lại cảm thấy vô cùng nôn nóng. Được 5 phút, thang máy dừng hẳn. Cánh cửa mở ra, trước mắt cô là một gian phòng rộng lớn, chí ít là to hơn kí túc xá của cô.
11 - A! Nhi tỷ tỷ!
Doãn Hiền mừng rỡ nhưng chưa kịp reo lên thì đã nhìn thấy phản ứng khó coi của ai kia. Vương Khải Hà đưa ngón tay trỏ để lên môi, ra tín hiệu hãy im lặng.
12 - Rốt cuộc hai đứa là. . . . ?
Bà Hàn thấy hai người phản bác nhau thì thắc mắc không ngừng! Vương Khải Hà kéo vai cô sát lại, nhìn cô cười một cách tinh ranh!
- Nói một cách dễ hiểu con là cháu rể tương lai của hai người ạ!
Anh dõng giạc tuyên bố trước mặt mọi người.
13 Tại Long thấy cô thì mừng rỡ, phấn khích.
- Tiểu Long của Nhi đây rồi! Lại đây Nhi ôm cái nào!
Đứa bé lon ton chen qua mọi người, chạy lại ôm cổ cô rất chặt.
14 Doãn Hiền mở cửa phòng bước vào, bên trong là một mảng u tối không có ánh đèn ngủ, hơn nữa còn phảng phất mùi thuốc lá.
- Nhanh vậy sao?
Âm thanh khàn khàn, của Khải Hưng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
15 Ngủ thôi Nhi Nhi. . .
Khải Hà hôn nhẹ lên mái tóc cô, rồi khẽ giọng nói.
Căn phòng bên này rơi vào tĩnh mịch thì căn phòng bên kia có biến. . . Đêm sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu Doãn Hiền không tỉnh giấc!
- Ư!
Trung Quốc tuy ban ngày nắng dịu, nhưng đêm đến, sương xuống, khí trời se se lạnh, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh.
16 Tui đính chính 1 chút tránh gây hiểu lầm cho các reader nhé! Có một bạn đã góp ý rằng, Uyển Nhi đã học đại học, sao lại có 18 tuổi. Sau khi đọc xong tui mới nhận ra điều này, và tui quyết định sửa chi tiết, Uyển Nhi sẽ là 20 tuổi, sinh viên năm cuối đại học Bắc Kinh.
17 Cả hai bước xuống nhà cùng một thời điểm, nhưng Doãn Hiền xuống trước, Khải Hưng đi sau.
Quay trở lại 10 phút trước, Doãn Hiền vì tránh để ông bà Hàn nghi ngờ nên đã đề nghị người đi trước người đi sau.
18 Ông bà Hàn đã nhiều lần khuyên bảo bằng nhiều hình thức khác nhau, nói nhẹ có, nói nặng có, mắng có, đánh cũng có, nhưng rồi kết quả thu được vẫn là con số 0.
19 Ra đến cổng, đã có một chiếc oto đậu sẵn ở đó. Khải Hà đi trước nhanh tay mở cửa xe, hơn nữa trong lúc cô bước vào, ang không quên để tay lên thành xe, phòng những lúc cô sơ suất va đầu vào đó.
20 - Bình tĩnh, ai khi dễ em, anh lập tức không tha cho kẻ đó.
Người đàn ông kia đưa tay ôm lấy eo cô ta, thái độ như cưng chiều một món đồ chơi nào đó.