1 Chương 1 Nàng là Tứ Thập Tam [1], cũng như những người khác, nàng không có tên. Nàng cũng không còn nhớ những chuyện xảy ra trước khi đến đây, trừ cành lê trắng và từng lùm, từng lùm tâm giá [2] chắn ngang đường ngựa chạy.
2 Nhưng tiếng thở phào ấy của nàng vẫn còn chưa trút hết, sự tình lập tức có biến. Vào đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa đưa tay ra kéo lấy A Đại mà suốt đường đi lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định với hắn, nàng ta bất ngờ dùng một con dao không biết lấy từ đâu ra đặt trước ngực mình.
3 Việc duy nhất khiến nàng cảm thấy vui cho đến lúc này đó là sau khi nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể đã đỡ đi nhiều, khiến nàng đi lại không còn chật vật như ban sáng.
4 Thì ra sau ngày hôm đó, hai người không gặp lại nhau, Mục Dã Lạc Mai cũng quên luôn nàng. Ai ngờ trong một buổi yến tiệc hồi kinh gặp lại Mộ Dung Huyền Liệt, hắn nhắc đến chuyện kia, Lạc Mai mới biết người con gái không có gì trong tay ấy lại có thể một mình ra khỏi khu rừng mà không bị thương tích gì, lập tức cảm thấy có hứng thú.
5 Chương 3 Trời cao đất rộng, rừng cây ngút ngàn, chim nhạn theo gió bay về phương Nam. Đối với các binh sĩ được huấn luyện của Viêm quốc, đây là thời tiết khiến cho lòng người phấn chấn; đối với những người đi săn, đây là tiết trời báo hiệu sự bội thu; đối với những tù binh trong trận Thu Giang, đây là một cơ hội và hi vọng sinh tồn, đồng thời cũng là phương pháp trừng trị đối mặt với cái chết không thể nào kháng cự.
6 Tiếng cỏ sột soạt truyền đến bên tai làm đứt mạch suy nghĩ của Mi Lâm. Một con rắn màu nâu cuộn tròn thò ra từ đám cỏ bên cạnh cửa động, trừng đôi mắt đen láy lên, lè lưỡi vài cái, sau đó lắc đầu quẫy đuôi trườn vào trong động, lộ ra cả thân mình to bằng cánh tay của một đứa trẻ.
7 Do hai người tách ra, con chim ưng kia lập tức không biết đi theo hướng nào, nên bay lòng vòng hỗn loạn trên bầu trời một lúc lâu, cuối dùng do bóng dáng của Việt Tần đã biến mất trong tầm nhìn nên bỏ cuộc không đuổi theo nữa, chỉ chằm chặp quan sát hai người đang dừng bên bờ suối.
8 Mộ Dung Cảnh Hòa nghe vậy bất giác trọn tròn mắt lên, nhưng thấy nàng có vẻ nghiêm túc, chỉ sợ nói được làm được, nghĩ đến cái bụng của mình, cuối cùng hắn cũng cố nhẫn nhịn.
9 Chương 5 Sau lưng thạch lâm là một đỉnh núi cao chót vót đâm thẳng lên trời, phủ một màu xanh mướt, ba mặt khác của nó đều được phủ xanh bằng những rừng trúc, giữa những cánh rừng đó được phân cách bằng một dải đất cằn cỗi hình vòng cung vô cùng rộng lớn, khác biệt nhau hoàn toàn.
10 Lùi lại phía sau một đoạn, nàng trải cỏ trên mặt đất, đặt Mộ Dung Cảnh Hòa ổn định, rồi mới trở lại chỗ khi nãy vừa đi qua. Quỳ thấp người, trong ánh sáng mờ mờ có thể nhìn thấy một đống xương trắng nằm ở đó, đã vỡ vụn, bộ quần áo rách nát phủ lên trên, bị gió thổi bay lật phật, không có đầu.
11 Nhưng, chưa im lặng được một lúc, hắn lại tiếp tục nói lớn. “Này này, nữ nhân, đã nằm cả đêm rồi, nàng vẫn cònđể ta nằm thế này mãi, cố tình muốn ta không được yên ổn phải không?” “Ngươi lắm chuyện quá!” Mi Lâm cũng chẳng vừa, nhưng vẫn đặt dây kéo xuống, bước đến cởi đoạn dây buộc quanh chiếc xe ra, sau đó đỡ hắn đứng dậy.
12 Mộ Dung Cảnh Hòa gật đầu, trên mặt không hề tỏ ra chút phấn khởi. Khi hai người đứng tại cửa ra thạch lâm, nhìn cánh rừng trúc rậm rạp xanh mướt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Mi Lâm cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộ Dung Cảnh Hòa không tỏ ra vui mừng.
13 Mộ Dung Cảnh Hòa không tiếp tục chọc ghẹo vành tai đỏ ửng của nàng, nàng cũng không tức tối về hành động ấy của hắn. Ở một nơi như thế này, trong một không gian chật hẹp đến mức dù nhìn về phía trước hay phía sau đều hun hút không thấy điểm cuối, hai người họ lần đầu tiêncảm nhận được việc phải nương tựa vào nhau để sinh tồn.
14 Mộ Dung Cảnh Hòa lại bảo nàng nhìn sang bên phải. Thông đạo bên phải chẳng có loài động vật kỳ quái nào, nhưng lại có lửa và cát đen phun ra, như đang đối đầu với ngọn lửa phía ngoài.
15 Nhưng nàng không chìm trong thứ cảm xúc ấy quá lâu, lập tức nhớ ra Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng biết rơi đến chốn nào, vội vã lồm cồm bò dậy đi tìm, nhưng ngay lập tức phát hiện tay phải mình đang túm chặt lấy một thứ gì đó.
16 Thật ra nàng có thể thông báo tình hình của Mộ Dung Cảnh Hòa lên tổ chức, cả ngôi mộ kì bí trong thạch lâm cũng vậy, chỉ cần một trong hai thông tin đó cũng giúp nàng lấy được thuốc giải, hơn nữa là loại thuốc hữu hiệu nhất.
17 Chương 9 Mi Lâm lại gần cửa sổ. Mộ Dung Cảnh Hòa sốt sắng ra mặt, vội nói: “Vào nhà chứ, nàng đứng ngoài đó nói chuyện sao được?” Mi Lâm cũng không biết vì sao thấy bộ dạng hắn như vậy cũng khá thuận mắt, lập tức chẳng nói chẳng rằng men theo dọc tường đi đến cửa chính, sau đó đẩy cửa bước vào.
18 Đẩy cửa vào phòng, khuôn mặt Mi Lâm vẫn rạng rỡ nụ cười. Nàng vẫn như thường ngày giúp hắn đi vệ sinh, đổi tư thế, rồi lại đun nước tắm cho hắn nhưng không hề nói về chuyện lang trung chốc đầu đó.
19 Phụ hoàng xa hoa dâm đãng, bụng dạ hẹp hòi, lại rất đa nghi, năm đó lén lút dung túng Mộ Dung Huyền Liệt thì bây giờ đương nhiên sẽ không nương tay với kẻ mật thám bên cạnh này.
20 Mi Lâm biết rõ tính cách của hắn, không hề tỏ ra kinh ngạc vì hành động này, tĩnh lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó liền cúi đầu bới củ khoai đang nướng dưới lớp than đỏ hồng.