1 Mưa tí tách rơi, bầu trời âm u, rồi lại chói lòa với vài tia sét khổng lồ. Ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt hắn, khuôn mặt trắng bệch, môi thâm sì, thần thái thất hồn lạc phách.
2 - Trần Nam! Dậy mau! Dậy… Trần Nam!Tiếng gọi chói tai và tiếng đập cửa ngày càng cao chui vào trong tai của Trần Nam. Hắn mở choàng mắt, ngó ra ngoài cửa sổ.
3 Học viện Đô Thành. Khu vực ký túc xá ban 2 được đặt ở phía Nam, bao gồm bốn khu là Đông Tây Nam Bắc, ngoài ra còn có một khu ký túc xá nữa không thuộc khu vực này, đó là ký túc xá dành cho các học sinh bắt đầu chấp hành nhiệm vụ để xét tốt nghiệp, chỗ đó hầu hết đều là học sinh năm cuối (năm thứ 5), ngoài ra còn có một số “thiên tài” muốn tốt nghiệp sớm nữa.
4 - Nổi tiếng? Là sao? – Hoàng Tuyết Nhu khó hiểu hỏi. - Là được nhiều người biết đến! Là có nhiều kẻ hâm mộ cậu đó! – Trần Nam giải thích. Hoàng Tuyết Nhu nhíu mày một lát, dường như đang tiêu hóa khái niệm nào đó, cuối cùng hừ lên khinh thường:- Là giống mấy cái thằng ban 1+ hay vểnh đuôi lên trời, mắt không nhìn ai đó à? Thế thì có cái gì hay? Suốt ngày bị một đám người nhìn chằm chằm như hổ đói, muốn làm cái gì cũng phải chú ý hình tượng, hừ! Tôi còn lâu mới làm cái loại người ấy.
5 Vẫn là khu rừng núi phía Đông Nam học viện Đô Thành. - Ngốc! Ngốc quá đi! Có vậy mà học mãi không xong à? Thế này là thế nào?Một thiếu niên bực mình vỗ đầu một thiếu nữ, sau đó nghiêm trang giáo huấn.
6 Trên thế giới này, sự việc đôi khi đổi chiều 180 độ chỉ trong giây lát như vậy thôi. Trong lòng của thiếu nữ, nàng chỉ chi vọng thiếu niên hiểu được tấm lòng của mình, suy nghĩ lại một chút.
7 - Oài! Bốn năm rồi mới về lại đây, thật là hoài niệm tuổi thơ nha. – Ngoài cổng thành Thanh Yến, Trần Nam thoải mái vươn vai một cái, cảm thán dạt dào nói.
8 Phòng sách của Trần Việt Thanh. Trần Nam đã đi được một thời gian, lúc này, Dương Thúy Hiền đẩy cửa bước vào, nụ cười đầy mặt, khá là vui vẻ. - Thấy thế nào? – Trần Việt Thanh kéo tay vợ ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.
9 Sáng hôm sau. Không khí của Từ phủ có vẻ hơi khác thường. Đó là vì một trong hai lão tổ đã bị thương, dù không thương nặng, lại được cao nhân nhanh chóng dùng công lực áp chế, có thể nhanh chóng hồi phục nhưng điều này cũng vẫn làm cho Từ phủ cảm thấy áp lực.
10 Sáng hôm sau. Hoàng Tuyết Nhu tạm thời tiếp tục sự nghiệp bị giam lỏng, ít nhất cũng phải tạm thời giả bộ, chờ cho đến khi mọi chuyện có phương hướng giải quyết.
11 Sáng hôm sau. Lúc này, Trần Nam và cả nhân vật nữ bị “giam lỏng” Hoàng Tuyết Nhu của chúng ta đang nhởn nhơ đi dạo ngoài thành, tạm thời bỏ qua mấy chuyện phiền não sau đầu.
12 Lúc này, không khí có vẻ vô cùng trầm lắng, Đàm Thu Hà thì khóc nức nở, Hoàng Tuyết Nhu cũng thở ngắn than dài cho cô bé mệnh khổ, chỉ có Trần Nam hưng phấn sáng cả mắt, có vẻ cực kỳ không hợp với khung cảnh.
13 - Bọn chúng? Cứ từ từ, tốt nhất chúng ta nên tính xem nên chia chác thế nào đi đã! – Người con trai áo đen chợt hừ lạnh lùng một tiếng, yêu cầu chia chác chiến lợi phẩm.
14 Bép bép bép, bùm bùm…Tiếng pháo nổ như rang lạc, màu đỏ tung bay khắp đường phố, đúng theo nghi thức lễ cưới truyền thống. Mặc dù các thủ tục cưới xin thời cổ đã không còn được coi trọng, dần dần biến mất theo thời gian, nhưng đó cũng chỉ là các thủ tục mà hai nhà làm riêng với nhau thì mới được đơn giản hóa, còn những màn nhằm mục đích khoa trương với thiên hạ thì lại làm càng ngày càng lớn, càng ngày càng rầm rộ, dòng tộc càng lớn thì đám cưới càng khoa trương khủng khiếp.
15 Sau một hồi náo loạn bi hài, cuối cùng đêm động phòng kết thúc bằng việc cả cô dâu chú rể đều còn là đồng nam xử nữ. Lúc này Trần Nam đang ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàng Tuyết Nhu, trong lòng kể như đã thỏa mãn phần nào.
16 Một lúc sau, Trần Lữ đáng thương ôm lấy thứ giữa hai chân, khập khiễng từng bước lê lết ra khỏi phòng. Hình tượng chật vật mà u oán làm Đàm Thu Hà nổi lòng thương yêu, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn ngồi xuống.
17 - Nè nè… - Trần Nam lén lút nhìn xung quanh một vòng, cười thần bí với Hoàng Tuyết Nhu giống như một tên thần côn lừa tiền chuyên nghiệp:- Có quà cho em! Có muốn không?- Không thèm! – Hoàng Tuyết Nhu lè cái lưỡi xinh xinh ra làm mặt quỷ, dứt khoát quay người đi.
18 Giống như em thường nói với anhTình yêu tự nhiên đến bất ngờNgày xưa chỉ như bạnGiờ đây lại yêuĐành thôi gửi tâm sự, trong cánhhhh thư……. Thu qua, rồi đông sang, mùa xuân mang hy vọng từng ngày bên em, mong, được yêu em, thời gian đem từng cánh thư sẽ thay anh, trao lời yêu em, nụ hôn em, dịu dàng từng vòng tay ôm em thật lâu, ôm thật sâu trong từng cánh thư mong nhớ đến em.
19 Trên đời này có hai loại người luôn luôn hạnh phúc, đó là người có đầu óc đơn giản và người có đầu óc phức tạp nhưng biết đơn giản hóa mọi việc. Trần Nam tự nhận mình không quá ngu ngốc, nên hắn đắc ý cho rằng mình là loại người thứ hai.
20 Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho hai đứa nhóc, Hoàng Tuyết Nhu mỉm cười ra vỗ vai Trần Nam:- Đã xong rồi! Cả hai đều được phân vào ban 1+, đều được hưởng điều kiện tốt nhất như đúng hy vọng của chúng.