41 Hành động của Noya Hà cũng không phải là lần đầu diễn ra, “hai đối thủ” còn lại cũng đã được nếm qua màn thử sức này, mục đích của Noya Hà là để “xem xét xem” người đó có đủ tư cách thi đấu hay không.
42 Màn đêm đã dần buông xuống trên đất nước Lưỡng Hà, lúc này, Hoàng Tuyết Nhu vốn đang miên man ngủ chợt thấy thân thể hơi nhột, từng dòng nhiệt khí đang thấm nhuần vào thân thể nàng, dẫn lực lượng bên trong nàng di chuyển dọc theo kinh mạch, dần dần cải tạo từng cơ quan, từng bộ vị.
43 - Đúng là ba ngày không gặp đã phải nhìn người với cặp mắt khác. Mới đó còn dùng danh nghĩa tiền bối nói chuyện, nhưng giờ đây thì chúng ta đã là kẻ ngang hàng.
44 - Tiêu Dao Tử? Ông ta chẳng phải là là một Tiên nhân hay sao? Tại sao lại có truyền thừa? Lại còn là truyền thừa cho người có thân thể thông linh thiên địa? – Trần Nam ngờ vực trùng trùng hỏi.
45 Trận đấu kia đã xong, nhiệm vụ của Trần Nam cũng hoàn thành, đã đến lúc trở về Âu Tiên rồi. Mình đi cũng đã gần một năm, không biết thằng Lữ và bé Hà tu luyện ra sao rồi? Còn cả cha mẹ nữa, hồi ở học viện thì vẫn là trong nước, không thấy nhớ mấy, giờ đây đi lòng vòng qua gần chục quốc gia, cảm giác yêu gia đình tha thiết cứ lởn vởn trong đầu hắn, đuổi cũng không đi!Kiko giờ cũng theo mình rồi, nên về nhà thông báo với cha mẹ, cầu sự chúc phúc của họ mới đúng là đạo làm con a…Trong lòng cảm hoài một trận, Trần Nam leo lên xe ngựa, chuẩn bị làm nghĩa vụ phu xe.
46 - Cô ta? – Trần Nam ra vẻ ngạc nhiên, sau đó hứng thú hỏi tiếp:- Hình như có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải? Ông muốn cô ta thì đi mà hỏi, trách nhiệm của ta không bao gồm việc xen vào đời tư của cô ấy.
47 Ngày hôm sau. Một ngày này, Noya không còn áp dụng thái độ lạnh lùng với Trần Nam nữa, nhưng chính hắn lại mặc kệ nàng, chẳng thèm để tâm. Cho đến khi đưa nàng đến tận hoàng cung Âu Tiên, Trần Nam vẫn đóng miệng kín như bưng, trao trả Noya lại cho Âu Vĩnh Lạc, Trần Nam chính thức kết thúc được nhiệm vụ của mình.
48 Trần Nam chán chường, bây giờ mới biết ý kiến của mình hình như cũng không mấy giá trị với thằng em này nữa rồi!Hắn giờ đây mới nhận ra một sự thật, ước mơ của Trần Lữ không giống hắn, vì vậy cách hành xử cũng không thể nào giống hắn được! Muốn làm một tướng quân mà lúc nào cũng giấu tài, vậy thì làm sao có thể thống lĩnh kẻ khác được? Muốn giấu tài, tốt nhất chỉ nên làm quân sư mà thôi!Hơn nữa, theo như cách mà “sư phụ” Trần Lữ, cũng chính là ông bác kia nói, Tướng Quân Lệnh của Trần Lữ là phải luôn luôn giao chiến, luôn luôn đối đầu, chà đạp tất cả đối thủ để mạnh lên.
49 - Vừa rồi em đi gặp hiệu trưởng rồi. Biết em và anh đã trở về, hơn nữa tu vi của em đã đột phá, ông cũng vui mừng lắm. Nhưng ông đã đưa cho em một tin tức xấu về thành Thanh Yến.
50 Thành Thanh Yến đã bị dọn sạch, lúc này, Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu lại dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía thành Dương Trịnh. Là thành bảo của riêng họ Trịnh quốc trụ, theo vị trí bắc đẩu thất tinh của bảy dòng tộc lớn, thì họ Trịnh đứng thứ sáu ứng với sao Khai Dương, vì thế lấy tên thành là Dương Trịnh.
51 Ngày hôm sau. Cả giới cao tầng Âu Tiên đột nhiên như gặp siêu động đất, tất cả đều thấy hoảng sợ bất an trong lòng. Từ tối qua, bọn họ đều nhận được hai tin tình báo vô cùng khủng bố, có thể nói là uy hiếp trí mạng cho bọn họ.
52 Ba năm đã trôi qua, bầu không khí này vẫn lặng lẽ ở một số nơi, náo nhiệt ở một số chỗ, ở chỗ này có vài cụ già chết đi, ở chỗ kia lại có vài em bé sinh ra do cha mẹ quên kế hoạch hóa…Các đại tộc ở Âu Tiên đã dần dần quy củ hơn trước, không dám ngông nghênh bá đạo, coi trời bằng vung nữa.
53 Tiếng kể lể khổ sở của Hai Cam đang chen lẫn giữa dòng nhạc xập xình phiêu lãng trong cái quán bar này. - Chú biết không! Anh sống với nó mười năm nay, giờ cũng thấy ngấy tận cổ ra rồi.
54 Đảo Sechu. Đây là một hòn đảo nằm về phía Tây Bắc của quần đảo Song Tử, khí hậu lạnh lẽo, thích hợp với tu sĩ vốn sống ở vùng lạnh, như Triều Ly chính là một ví dụ điển hình nhất.
55 Sáng hôm sau. Với tác phong làm việc tên lửa của người Triều Ly, không mấy ngạc nhiên về việc bọn người Trần Nam xuất phát sớm như vậy. Vốn dĩ Park Ji Jie không thích làm việc chung với đàn bà, nhưng từ đầu đến cuối, hai cô gái kia đều im thin thít, không hề đả động gì đến hắn, chỉ lẳng lặng đi theo Trần Nam.
56 - Trong đó… không phải truyền thừa của Tiêu Dao Tử! – Kiko nói ra một câu làm Trần Nam sửng sốt, Park Ji Jie đứng đằng sau đột nhiên nóng nảy nói:- Cô nói cái gì? Không phải truyền thừa của Tiêu Dao Tử? Ý cô nói tôi lừa gạt các người hả? Cô có tin…- Từ từ! Từ từ! – Trần Nam nhíu mày vỗ vai Park Ji Jie, buồn bực nói:- Anh có bình tĩnh lại được không? Cái tính tình bộp chộp đến lúc nào mới sửa được hả? Không nghe Kiko nói hết được hay sao?Park Ji Jie nghe được lời nói có chứa thuật thôi miên của Trần Nam, tâm tình cũng hơi bình tĩnh đôi chút, không nói gì mà chỉ hậm hực nghe con bé kia giải thích.
57 Bên ngoài truyền thừa. Hoàng Tuyết Nhu đang bình tĩnh đứng canh trước gốc cây kia, một số kẻ không có mắt, đi qua muốn trêu ghẹo nàng đều bị ăn một cước vào mồm, rụng vài cái răng rồi thất thểu đi mất.
58 Ồ! Cậu không biết về chuyện của Shien sao? Phải chăng cậu là người mới xuất hiện? Tôi nhớ khoảng hai vạn năm trước, chuyện này vẫn còn được lưu truyền cơ mà! – Joe Winsor nghi hoặc nhìn Trần Nam, sau đó lại bồi thêm một câu:- Nếu tôi có mạo phạm gì thì cho tôi xin lỗi!Trần Nam mỉm cười, lắc đầu rất là tiêu sái, miệng chém gió vù vù không biết ngượng, làm Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh có cảm giác gió lùa đến rùng mình:- Ờ… tôi tính ra cũng mới có một vạn tuổi chứ bao nhiêu đâu…“Quá ghê tởm!”Mi một vạn tuổi? Vậy tiểu thư đây chẳng phải là lão quái vật một vạn linh hai tuổi à? Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh đã đỏ hồng cả mặt, bí mật bấu mạnh vào sau lưng Trần Nam một cái, làm hắn suýt nữa thì la hoảng lên.
59 Ngao ô…Hào quang chói lóa trên người Kiko đã dần tán đi mất, bầu trời lại trở về cảnh đêm vốn có của nó. Chỉ là… thứ ánh sáng vừa rồi đã kích thích thị giác của không ít người.
60 - Beep! Beep…Trong thần kinh của Trần Nam nổi lên một chút tín hiệu. Sắc mặt của hắn trầm xuống, hơi lo lắng nói:- Thằng Lữ phát ra tín hiệu! Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng phải giờ phút này nó vẫn đang học trong Đô Thành hay sao?Trần Nam lúc này đang lười biếng phơi nắng trên một con tàu xa hoa.