21 Chiều hôm đó, Trịnh Bảo Lâm và giáo viên chủ nhiệm của hắn cùng nhau lên phòng hiệu trưởng, nhưng không thấy Trần Nam đâu. Chỉ có hiệu trưởng ngồi đó, nhảy dựng lên chửi cho Trịnh Bảo Lâm một trận tơi bời: - Học viện đã lập ra thiết luật này hàng trăm ngàn năm, đuổi học không biết bao nhiêu kẻ thích gây chuyện.
22 Mọi chuyện đã trở lại bình thường sau cái ngày hôm đó. Trần Nam cũng không hỏi thêm gì, hắn không tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng, nhưng biết được ông là một người công chính vô tư, cũng rất biết xử lý tình huống.
23 Thời gian vẫn không ngừng trôi, mới đó mà Trần Nam đã huấn luyện cho em trai được một tháng rồi. Trong thời gian này, Trần Lữ tiến bộ rất nhanh, tu luyện càng thêm chăm chỉ, nhờ đó mà tu vi bản thân của nó cũng đã đạt tới tầng hai, Trăm Ngàn Vạn Địch.
24 Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với emBật sáng tất cả đèn xanh, anh chạy thật nhanh……Chỗ em gọi là căn hộ, còn chỗ anh họ gọi là ổThể giới anh xài tiền bạc, còn thế giới em vàng từng xô…(Hai thế giới – Karik, Wowy)Trên con đường trải đầy tuyết trắng giá lạnh, giọng Rap kỳ lạ của thiếu niên vang văng vẳng đâu đây.
25 Thành An Huy. Đây là một thành thị nhỏ của vương quốc Tổ Hán, tính ra thì thành An Huy này còn nhỏ hơn cả thành Thanh Yến. Trong thành chỉ có duy nhất một gia tộc độc bá, đó chính là Lâm gia.
26 Trần Nam dù sao cũng đã từng nghiên cứu về thuật thôi miên, chỉ trong tích tắc đã thoát ra khỏi ảo giác. Nhưng hắn vừa định cử động đã thấy cơ thể mình cứng ngắc, có muốn di chuyển cũng không được.
27 Buổi chiều đã dần dần trôi qua, căn nhà cũ nơi đây đột nhiên trở nên có hương có vị hơn rất nhiều. Kể cũng đúng thôi, Trần Nam đang cố gắng nấu mấy món cơm ngon, còn Hoàng Tuyết Nhu thì lại liên tục tạo ra những sản phẩm siêu độc hại.
28 Những tên vạm vỡ vẫn còn giữ sự đắc ý trên mặt, nhưng tất cả đã dần dần gục xuống giữa trời đông giá rét. Dù cho người kia vẫn còn chút lý trí, cố tình giữ mạng cho chúng, nhưng cứ nằm ngoài trời trong thời tiết này, dù chúng có khỏe mạnh thì cũng chỉ có tu vi tầng một, là người bình thường, sớm muộn cũng mất mạng mà thôi.
29 Trần Nam cất bước lên tầng hai, mở cửa căn phòng mà hắn đã ở chung với Hoàng Tuyết Nhu hai ngày nay. Cất bước vào phòng, cõi lòng hắn không khỏi thấy hơi nặng nề, nhưng hắn không định né tránh, bởi việc này có muốn giấu cũng không được.
30 - Em muốn đi? Tại sao? Tại sao em lại phải xin lỗi? Người có lỗi là tôi! Em đâu có lỗi gì?Hoàng Tuyết Nhu đã đi khỏi, Trần Nam tranh trước bày tỏ nghi vấn của mình.
31 Lâm gia vẫn đang trong tình trạng đề phòng tuyệt đối, thậm chí còn phái người đi bẩm báo với Triệu gia bên trên. Hơn nữa, gia chủ Lâm gia còn khuếch đại thủ phạm là một tên thập ác bất xá, mặt mày dữ tợn, tu vi cao tuyệt, đã thế tính tình còn biến thái, có ham mê với đàn ông.
32 Buổi trưa xuân sắc đã qua, buổi chiều mùa đông lại đến. Hoàng Tuyết Nhu vẫn ngủ ngon lành, tâm thần dường như thật nhẹ nhõm, bớt đi được gánh nặng nào đó.
33 Sáng hôm sau. Một chiếc xe ngựa cao lớn, nhưng vẻ ngoài lại bình thường đang rong ruổi cất bước rời xa thành An Huy. Dạo này, thành An Huy có vẻ giới nghiêm hơn rất nhiều, người ra người vào đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, đó cũng là thủ đoạn tự bảo vệ của Lâm gia.
34 Trong xe ngựa, giọng nói của Trần Nam đang từ tốn phát ra như kể chuyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn…Trên thế giới này có rất nhiều công pháp khác nhau, đẳng cấp thì xếp từ thấp đến cao là Binh Tịch, Bảo Tịch, Linh Tịch, Tiên Tịch và Thần Tịch, cũng tương ứng với năm cấp của tu vi, tu vi cấp nào thì có thể sáng tạo ra bí tịch cấp đó.
35 Việc Trần Nam làm đầu tiên đó chính là đột nhập vào quan phủ. Việc truy nã này dù được ai quyết định thì người phát thông cáo cũng là quan phủ. Đầu tiên cần phải lần ra đầu mối xem tại sao lại bị truy nã thế này đã, đồng thời ở chỗ quan phủ có thể tìm ra manh mối của Hạ Tam Gia, rút ngắn rất nhiều thời gian tìm kiếm hắn.
36 Với năng lực của Trần Nam thì hắn có thể bạt một chưởng giết sạch lũ người kia, nhưng làm thế quá thất đức rồi, chưa kể chuyện này có thể đánh động đến lão già Bất Diệt Thần khốn kiếp của Tổ Hán.
37 Đám người Trần Nam một đường tiến tới, không gì cản nổi, động thái ở nơi đây cũng đã lọt vào mắt của mấy tên đứng đầu Tổ Hán, dẫn tới sự chú ý của họ, quy mô phục kích càng ngày càng lớn, tu sĩ tầng ba xuất hiện ngày một nhiều.
38 Hoàng Tuyết Nhu đắc ý phủi phủi tay, cất bước rời khỏi cái hố to đó. Vừa lên được bên trên đã thấy Hạ Tam Gia biểu tình ngốc trệ đứng đó, mắt đờ đẫn, khóe môi giật giật, thậm chí nước mũi cũng đã chảy ra vài giọt, không biết do thần kinh ảnh hưởng hay do bụi đất bay vào mũi nữa.
39 Đám người Trần Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới. Cuối cùng vẫn là Trần Nam bình tĩnh lại đầu tiên, tỉnh bơ xoay người đi mất. - Đạo hữu dừng bước…Cái gì?Trần Nam giật mình, không ngờ nơi đây còn có một kẻ ẩn mình sâu như vậy, đến cảm ứng lực của mình mà cũng không phát hiện ra hắn! Nếu người kia không lên tiếng mà lại đột nhiên xuất chiêu đánh lén… Trần Nam chợt cảm thấy gáy toát mồ hôi lạnh.
40 Trần Nam đang chán phát chết với cái đất nước chán chả buồn chết này, đột nhiên lại nghe được một tin tức vô cùng đáng mừng, ít nhất theo hắn là như thế.