61 Sau khi đã ngủ đủ giấc, Tiểu Xuân cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều. Cũng không biết là do trời sinh hay là vì khí hậu các vùng ở núi Bạc Mang khác nhau, tóm lại, Lục Tiểu Xuân là một người mắt lớn lòng cũng lớn.
62 Gió có mạnh, cũng không thể thay đổi số mệnh trời định; kiếm có sắc, cũng không thể làm ngừng thời gian năm tháng. Tiểu Xuân nhìn chằm chằm người đàn ông trước măt, mắt hơi chua xót.
63 “Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi. ”Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, tựa như đầm nước trong vắt dưới chân núi Bạc Mang.
64 “Bảo kiếm? Ý cô là thanh kiếm trong tay cô đấy à?”Giọng của Lý Thanh nghe thế nào cũng cảm thấy được là đang tỏ vẻ xem thường, Tiểu Xuân cau mày bất mãn nói: “Đúng thì sao hả?”Lý Thanh không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng, khiến Tiểu Xuân bùng nổ.
65 Hai ngày sau đó, Lý Thanh cứ như đã biến mất vậy, không thể tìm được tung tích. Mới đầu Tiểu Xuân còn lén lút đi ngang qua căn viện ấy, sau đó nàng chuyển thành nghênh ngang đi qua đi lại trước cửa, vậy mà bên trong không hề có chút động tĩnh gì.
66 Gió cứ thổi, người thì vẫn cứ chìm vào giấc ngủ. Gió vẫn chưa ngừng nhưng người đã tỉnh giấc. Tiểu Xuân mở mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, mơ mơ màng màng chẳng phân biệt được mình đang tỉnh hay mơ.
67 “Vậy khi trước nàng từng nói, người truyền kiếm khí Thái Âm cho nàng rất thích nàng, tức là đang nói ta rồi. ”Tiểu Xuân cứng đờ tại chỗ, nàng sửng sốt nhìn gương mặt sắc nét của Lý Thanh, môi run lên.
68 “Nếu ta nói, ta không muốn nàng gặp lại y, nàng có bằng lòng không?”Khi Tiểu Xuân nhận ra Lý Thanh đang đứng ngay sau lưng nàng, đầu óc nàng đã trở nên rối bời, mà khi nghe được câu nói này của hắn, nàng lại có thể hiểu rõ lời ấy một cách rất thần kỳ.
69 Nàng có đồng ý không?”Tim Tiểu Xuân đập thình thịch, nàng giơ tay quạt quạt gió, lại đi vòng vòng tại chỗ, chính nàng cũng chẳng biết mình đang phiền lòng vì điều gì.
70 Hôm đó, Tiểu Xuân và Lý Thanh đi khoảng hai canh giờ mới về được tới núi. Lúc đến cửa vào, Tiểu Xuân bảo Lý Thanh để nàng xuống. “Được rồi được rồi, đến rồi.