21 Mấy ngày sau đó, Tiểu Xuân càng có hứng thú với việc luyện kiếm. Sau khi về đến nhà, nàng đạp lên một băng ghế, lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, trên thanh kiếm là một tầng bụi dày.
22 Tiểu Xuân đi theo sau Hạ Hàm Chi nói: “Hạ đại ca, huynh có thể dạy ta một bộ kiếm pháp không?”Hạ Hàm Chi quay đầu: “Ta không phải đã nói, nắm giữ bản chất của kiếm mới là quan trọng nhất à?”Tiểu Xuân cười xòa nói: “Không phải, ta chỉ là chưa từng thấy nên muốn học một bộ mà thôi.
23 “Kiếm, để ta dạy cô…. ”Một câu mơ mơ hồ hồ như thế, ban đầu khiến Tiểu Xuân cứ ngỡ là mình nghe lầm, mãi cho đến khi Lý Thanh dùng giọng nói run rẩy nhắc lại một lần nữa, nàng mới tin là thật.
24 Thấy Lý Thanh kiên trì như thế, Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Ồ, ta hiểu rồi, huynh muốn cho ta dùng kiếm huynh làm ra đúng không? Huynh lại sắp gọt cho ta một thanh kiếm à?”Lý Thanh “….
25 Tiểu Xuân sững sờ nhìn vật đó, cái miệng nhỏ nhắn há ra, cả buổi trời cũng không khép lại được. “Đây là kiếm?”Dưới ánh trăng, một thanh kiếm bản to đen nhánh cắm trên đất, không có tua kiếm, không có tua kiếm, cũng không có vỏ kiếm, chỉ là một thanh trường kiếm trơ trọi màu đen huyền.
26 Lưu Viễn Sơn tạm biệt Tiểu Xuân, đi đến chỗ phía trước của hàng người, khẽ nói mấy câu với tiểu sư đệ phát thẻ bài, tiểu sư đệ thò đầu ra nhìn nhìn mấy lần, sau đó gật gật đầu với Lưu Viễn Sơn.
27 “Đến đây đi. ”Giọng nói trầm thấp vừa dứt, người đàn ông kia cũng rút kiếm xông lên, Vệ Thanh Phong khẽ né người qua một bên, kiếm phong vụt sát qua bên người.
28 “Dường như muội biết là có chuyện gì rồi. ”Động tác trên tay Vệ Thanh Phong vẫn không ngừng. “Hả?”Tiểu Xuân đi đến trước mặt Vệ Thanh Phong, mở to mắt nhìn y, Vệ Thanh Phong vốn đang chọn thuốc, bị nàng nhìn như thế cũng ngừng tay.
29 Tiểu Xuân chỉ ngất một lúc rồi tỉnh. Lúc nàng mở mắt, vừa quay đầu đã nhìn thấy cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh. Tiểu Xuân: “…. ”Nàng nhích người ngồi dậy.
30 Mãi đến khi đi trên đường về nhà, Tiểu Xuân vẫn còn choáng váng. Lý Thanh thì vẫn như cũ, bị Tiểu Xuân kéo tay lôi xuống chân núi. Tiểu Xuân đưa hắn về nhà trước.
31 Tiểu Xuân và Lý Thanh đến sớm hơn mấy người khác. Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến viện Ngô Ba ở sau núi, sau đó nhét hắn vào một góc tối. “Được rồi, ngồi đợi ở đây đi.
32 “Đến chỗ của ta, thế nào?”Tiểu Xuân nghiêng đầu qua, bóng dáng Hạ Hàm Chi xuất hiện ngay phía sau. Y khoanh tay, đứng ở giữa sân, gió thổi qua khiến thân kiếm Tinh Hà khẽ lay động, nhìn thoáng qua rất có dáng vẻ của một đại hiệp tuyệt thế.
33 Tiểu Xuân quay đầu nhìn Lý Thanh, rồi lại quay sang nhìn Hạ Hàm Chi. Sau mấy lần quay qua quay lại, nàng dường như đã đưa ra quyết định gì đó, kiên trì kéo Lý Thanh đi về phía kia.
34 Ngô Sinh dẫn ba người Tiểu Xuân đến tầng trên, tòa nhà lầu này xây sát vào vách núi, phòng ở bên trong, bên ngoài là một cái hành lang nhỏ hẹp, chỉ có mấy cây cột chống đỡ, đứng trong hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy mấy dãy núi đằng xa xa.
35 Trong lúc ăn cơm, Tiểu Xuân hỏi Vương Thành. “Hạ Hàm Chi đâu?”Vương Thành hơi nghẹn họng. “Khụ khụ, là Chưởng viện, muội nên đổi xưng hô thành Chưởng viện đi.
36 “Huynh đừng bỏ…. ”Lý Thanh mặc dù không hiểu vì sao Hạ Hàm Chi đột nhiên lại như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy điều này có liên quan đến hắn. Hạ Hàm Chi không thể tin nổi nhìn tên to lớn trước mặt mình.
37 Tiểu Xuân bị hành động đột ngột của Lý Thanh làm hết hồn, nàng cảm thấy tối nay Lý Thanh có vẻ không ổn. Tiểu Xuân lập tức ngồi bật dậy, Mai Như bị làm ồn, lẩm bẩm trở mình.
38 Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Như thức dậy đã thấy Tiểu Xuân đang chôn mình trong chăn, tóc cũng không để lộ. Mai Như duỗi lưng, sau đó vỗ vỗ chăn. “Muội muội, dậy đi.
39 Sau khi Lý Thanh cầm tay Tiểu Xuân, thì không hề có ý định buông ra nữa. Tiểu Xuân dắt tay hắn như đang dắt tay đứa trẻ, đến bên cạnh bàn. Bữa sáng cũng không khác mấy so với bữa tối, có lẽ bữa tối còn có phần thịnh soạn hơn, nhưng Tiểu Xuân cảm thấy cũng không khác với thói quen thường ngày của nàng lắm.
40 “Ngoan, đừng gây rối. ”Lý Thanh cụp cái đầu to, lòng vô cùng tủi thân. Tiểu Xuân đi đến bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn nói: “Để ta nghĩ thử xem, huynh đang trả thù ta vì nãy giờ không qua đây với huynh à? Ừm, không đúng, huynh không có lá gan đó.