1 Chương 1. “Cho em một điếu thuốc”Đó là câu đầu tiên em nói với tôi. Dưới ánh đèn lấp loáng trong vũ trường, trông em thật quyến rũ. Đã từng nhiều lần thấy em, biết em là gái nhảy ở đây, mang khuôn mặt tuyệt đẹp và thân thể ngọc ngà đi tiếp khách.
2 Chương 3. Trời sáng, nắng đẹp. Nắng đẹp để tôi được ngắm gương mặt không son phấn của em. Gương mặt không son phấn ấy đang rũ vào lòng tôi ngủ rất ngoan hiền.
3 Chương 5. Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà. Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?””Thế nào nữa!Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.
4 Chương 7. Chưa ngồi được mươi phút, Tiểu Ngọc đã dấm dẳng kêu đói bụng, muốn ăn, lào xào như rán chảo, trừ Diệp Tử, cô nào cô nấy đều đồng loạt thấy bụng đói meo, tình huống gần như là em Tiểu giơ tay ra hiệu lệnh, các mĩ nhân nghe theo một cách vô điều kiện.
5 Chương 9 Tôi đã nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi có nên xuất hiện dưới nhà Tiểu Ngọc vào lúc 3 rưỡi không, rốt cuộc tôi có nên cùng cô đến đưa Diệp Tử ra viện, tôi phải có biểu hiện thế nào khi đối diện với Diệp Tử.
6 Chương 11. Em đã không hề gọi lại. Hoàn toàn không hề gọi. Ngược lại Tiểu Ngọc gọi cho tôi không ngơi nghỉ, úp mở tình ý, xưng hô cưng yêu cưng thương loạn lên.
7 Chương 13 “Hải Đào, ngồi đi. ” Sếp Lưu đưa cho tôi một điếu thuốc. “ Anh đến công ty cũng được hơn hai năm rồi nhỉ?”Tôi gật gật đầu, ngồi im. Nghe kiểu mở đầu câu chuyện này, lòng tôi có đôi chút lo sợ.
8 Chương 15. Ngày hôm sau tôi mời hội chị em đi ăn, mục đích chính là để Diệp Tử đãi khách, còn một mục đích nữa là để chúc mừng cô gái tinh lệ Tiểu Vân vừa hoàn thành qui trình bậc 3.
9 Chương 17. Khu Hào Phong là một hạng mục bất động sản nổi tiếng ở Bắc Kinh, phát triển khá sớm, nhanh chóng trở thành một vượng địa ấy tay có tiền, người Hương Cảng, Đài Loan, Tây, Hoa Kiều.
10 Chương 19 Bữa tối của Diệp Tử được dọn ăn trên cái sa lông ngoài phòng khách, tôi kéo lùi sa lông ra, rồi đặt hai chiếc gối cho Diệp Tử dựa lưng. Đám con gái lại ồ lên, nói là thế kỷ nào rồi mà vẫn còn người như anh Lý Hải Đào! Rồi cầm cái dựa lưng ở sa lông ném vào tôi.
11 Chương 21 Đến buổi chiều hôm thứ hai Diệp Tử thấy được ánh mặt trời - ánh nắng tự nhiên và ánh sáng của sự sống. Diệp Tử nhủ cười: May mắn còn sống. Tiểu Ngọc nằm cạnh Diệp Tử, Tiểu Tịnh Tử người Đài Loan nằm ngủ quên đi ở giường bên.
12 Chương 23 Từ lúc Tiểu Vân “giải nghệ”, đây là lần đầu tiên Diệp Tử qua thăm nhà mới của cô. Chúng tôi tới nhà số 9A. Một người thanh niên ra mở cửa, tôi cược rằng đó không thể là cái gã Trần Dương người Hồng Kông mà tôi đã nghe qua.
13 Chương 25 Cuộc đời tôi lại quay trở về những ngày tháng nản oải, ngoài việc cá độ với đám anh em, thời gian còn lại tôi chỉ còn biết đợi đến đêm về có điện thoại gọi của Diệp Tử.
14 Chương 27 Nửa giờ sau, vừa ra khỏi taxi tôi nhận được điện thoại của Diệp Tử, hẳn nhiên em đã nghe người ta nói về việc ban nãy, nên căn vặn hỏi han sự tình, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, đầu máy bên kia im lặng một lúc, đáp: “Lát em gọi lại cho anh.
15 Chương 29: Bội phản “Thì sao? Em thích thế, anh có gan thì đừng đến xem pha này, Diệp Tử và lão khợm kia đang ngồi ở quán cà phê trong khách sạn xx, chúng đang ở đây, lát đi đâu nữa thì không biết rồi, ha ha……Cảnh phim hay thế này mà để lỡ thật uổng!” Tiểu Ngọc phá lên cười và ngắt máy.
16 Chương kết“ Hà, anh sai bét! Em chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, con bé nó chỉ giới thiệu cho em thôi, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của em, bởi vì, em là Tề, Ngọc, Quỳnh!”“ Tề Ngọc Quỳnh! Được, vậy tôi hỏi cô, tất cả những tin đồn trên mạng đều do cô rải ra phải không?”“ Hậc hậc, đã đến nước này rồi, tiết lộ cho anh cũng không hề gì, nhưng em chỉ nói một lần, nói xong, em không bao giờ thừa nhận lại lần nữa.