1 Tất cả bắt đầu vào hoàng hôn một ngày đông. Triêu Dương công chúa nhớ rõ, đó là năm đầu đệ đệ mình, Triệu Trệ, đăng cơ.
Ngày đó, bên ngoài trời đông giá rét tuyết rơi liên miên, tiểu nô kéo than cơ hồ tay đông cứng, nữ nô giặt quần áo bởi vì nước đóng thành băng căn bản không có cách nào làm được, nhưng trong tẩm nội của Triêu Dương công chúa vẫn hương diễm ấm áp.
2 Triêu Dương công chúa ngồi trước gương trạm hình mây, ngắm mình trong gương.
Mái tóc như mây, lông mi mảnh dài, đuôi mắt mị hoặc, phấn môi hàm xuân, trong lãnh có diễm, mị mà không tầm thường.
3 Bích La phu nhân biết Diệp Tiềm bị bệnh, có chút thất vọng, đại khái cũng cảm thấy Diệp Tiềm sợ là không dùng được ngay, ngày thứ hai mất hứng rời đi.
4 Trong họa các xông hương ấm, ngày thường Mính Nhi giỏi nhất pha trà, nhẹ nhàng cho sương sớm năm cũ vào ấm trà, lại đặt ấm lên hỏa lò đang cháy vượng.
5 Triêu Dương công chúa ngày thứ hai ngủ dậy, nghe Mính Nhi nhỏ giọng nhắc tới việc này, bên môi gợi lên một chút cười lạnh bạc châm chọc, ngước mắt liếc Tiêu Đồng đứng hầu bên cạnh, nhưng cũng không nói gì.
6 Lúc tuyết đọng bắt đầu tan, một năm mới lại tới.
Vạn vật khôi phục, trong thành Túc Ninh, hào môn nhà giàu cũng bắt đầu gia yến, đương nhiên khôngthể thiếu Bích La phu nhân vốn có tiếng mạnh vì gạo bạo vì tiền.
7 Dù rằng Triêu Dương công chúa ôm cảm tình phức tạp thế nào đối với phụ hoàng đã lâu chưa gặp mặt, làm trưởng công chúa Đại Viêm triều, phụ hoàng băng hà, nàng vẫn sẽ về Đôn Dương Thành.
8 Xa xa, Diệp Trường Vân đưa cơm cho đệ đệ, vừa vặn thấy một màn này, nàng hoảng sợ lui về phía sau một bước, hai tay mảnh khảnh run run che miệng mình.
9 Dưới ánh trăng, Triêu Dương công chúa cúi đầu chăm chú ngắm nhìn mười ngón tay, tinh tế trắng nõn, mười đầu móng tay đỏ tươi đẹp mắt, nhẹ nhàng chậm rãi co mười ngón tay vào trong tay áo, nàng mới từ từ nâng con ngươi, nhàn nhạt đảo qua đôi tỷ đệ đang quỳ trên đất kia, lành lạnh hỏi: "Lại làm sao?"
Diệp Trường Vân cúi đầu, quỳ tiến về phía trước, đến trước mặt Triêu Dương công chúa, đụng vang đầu vài cái, vừa khóc liên tục vừa cầu xin: "Công chúa, Tiềm trẻ người non dạ, va chạm Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt.
10 Tỷ đệ hai người chậm rãi từ Trường Nhạc Cung thong thả bước ra, Triệu Trệ nhớ tới sắc mặt Úc thái phi vừa rồi, liền thuận miệng hỏi. Triêu Dương chỉ cười nhẹ, cũng không nói đến nữa.
11 một khúc kết thúc, Triệu Trệ hàm chứa tươi cười ý vị thâm trường, nhìn tỷ tỷ, cười nói: "Có chút nóng, trẫm muốn thay quần áo!" nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
12 Triệu Trệ sau một trận thế công thống khoái đầm đìa, cỗ sôi nổi đè nén trong bụng đột nhiên trào ra, hắn thô thanh thở hào hển, khép con ngươi cảm nhận tư vị.
13 Triêu Dương công chúa nghe được thanh âm kia, đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh lẽo nhìn gió thu lá rụng ngoài cửa sổ.
Người tới đúng là Bình Tây Hầu Phùng Kiệt, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến bên công chúa, ôm cánh tay đứng thẳng, đầy châm chọc nói: "Công chúa a, ngươi thật đúng là có đệ đệ tốt, này vừa làm hoàng đế, đã bắt đầu tính kế người khác!"
Triêu Dương công chúa cúi đầu nhẹ nhàng mở ra hộp phấn son, như có như không vỗ về chơi đùa thưởng thức.
14 Cảm giác được mọi ánh mắt tập trung ở trên người mình, Diệp Tiềm hơi nhếch môi, ngưng mi khôngnói.
hắn không muốn nói trái lương tâm, bản thân chưa từng nhân liếc mắt một cái nhìn nữ chủ yêu mị kia, đương nhiên càng không dám nói, mình hàng đêm nhớ đến bóng lưng nàng khó có thể đi vào giấc ngủ.
15 Những năm gần đây, Triêu Dương công chúa sớm học xong cái gọi là thấy biến không sợ hãi. Cho dù những người bịt mặt này đặt đao trên cổ nàng, nàng cũng có thể không nháy mắt một chút.
16 Trong gió đêm, thân ảnh Diệp Tiềm đứng cao ngất. Gương mặt kiên nghị, môi mỏng quạnh quẽ, trong bóng đêm mông lung, hắn có vẻ lạnh lẽo cô tuyệt, nhưng kiên định như lúc ban đầu.
17 Ngày thứ hai, trời đã sáng, đống lửa cũng dần dần tắt, chỉ có tro tàn còn lại trong gió thu nhẹ bay đidưới ánh sáng.
Triêu Dương công chúa đứng dậy, ngồi một đêm chân cẳng đã có chút tê mỏi, không khỏi ngã xuống bên cạnh.
18 Triêu Dương công chúa thân hình linh lung mạn diệu cúi đầu xuống, trên tấm lưng bạch ngọc duyên dáng là mái tóc đen dài ướt át uốn khúc tao nhã trên cơ thể trần trụi, ướt át rơi xuống, vào trong nước, giống như cánh bèo trôi lập lờ.
19 Lúc lửa nóng dần dần tan đi, thô suyễn chậm rãi bình ổn, lý trí Diệp Tiềm bắt đầu quay về, thân mình cũng chầm chậm cứng ngắc.
Rời khỏi chỗ trơn ướt lầy lội, hắn cúi đầu cắn răng, con ngươi tận lực tránh núi non phập phồng phía dưới, không dám nhìn lại chủ nhân một lần.
20 Diệp Tiềm nhìn chằm chằm thân hình mạn diệu dưới trăng, nín thở.
Triêu Dương công chúa một lần nữa đóng lại ván cửa cũ kĩ, vì thế trong phòng lại một mảnh tối tăm.