1 Vừa tỉnh lại, Thúy nhi liền vội vàng thông báo cho ta hai sự kiện. Thứ nhất: “Tiểu thư, hiện tại mặt trời đã lên đến trên đầu, chúc mừng cô lại vì Tằng gia bớt đi một phần lương thực.
2 Ta gọi là Tằng Ly, Tằng là cái họ phú giáp thiên hạ kia, Ly là cự ly, xem như Tằng gia tam tiểu thư. Vì sao là “xem như”? Rất đơn giản, bởi vì mẹ ta tuy là vợ thứ năm của Tằng lão gia tử đã mất, nhưng ta lại không phải con gái ruột của Tằng lão gia tử —— mẹ ta là mang theo ta gả tiến vào Tằng gia.
3 Ở Tằng gia, cho tới bây giờ ta muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, ai cũng không dám nhiều lời nửa câu. Ai nhiều lời ta liền trưng bộ dáng nhu nhược cho kẻ đó xem, dùng sức ho khan cổ họng, làm bộ như sắp ngã bệnh.
4 Nói về người thừa kế của Tằng lão gia tử, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan, ta liền nhịn không được run lên. Người mà ta phải gọi là đại ca này, bởi vì bộ dạng rất tuấn tú, bị đám khuê tú ở Vệ thành nhất trí phong làm Vệ thành đệ nhất mỹ nam —— đây là danh hiệu khiến người ta có bao nhiêu rét lạnh a… Bất quá hắn thực sự rất đẹp trai, ít nhất trong số những người ta gặp qua, hắn là đẹp nhất.
5 Trước kia lúc Tằng lão gia tử còn sống, ta không có gì làm liền cải nam trang trốn ra phủ đi chơi khắp nơi, cũng chẳng có gì ghê gớm, Tằng lão gia tử luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.
6 Từ đó về sau nếu ta muốn chuồn ra phủ đi chơi thì chỉ có thừa dịp lúc Tằng đại thiếu gia không có ở nhà mà thôi, nhưng lại phải chắc chắn không để hắn phát hiện.
7 Sau khi ăn qua loa vài thứ, ta cùng Thúy nhi mặc vào nam trang, chuồn êm ra phủ. Lúc đi ta còn không quên từ trong phòng Tằng Nhan chôm theo cây quạt.
8 Đi ở trên đường, ta thụt vai thấp giọng, mở cây quạt ra phe phẩy che ở trước ngực, hỏi Thúy nhi: “Còn có thể nhìn ra chỗ này so với chỗ khác cao hơn một chút không?” Thúy nhi rầm rì một tiếng: “Ngay mặt, không thể; bên cạnh, có thể!” Vì thế ta vội vàng kéo Thúy nhi che bên cạnh ta, dắt theo nàng bám sát vách tường mà đi… Hai bên đều có che chắn, lúc này đảm bảo là không bị phát hiện rồi chứ! Lúc đắc ý đi qua tửu lâu lớn nhất trong thành, ta bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có cái gì rơi trúng.
9 Ta mang theo Thúy nhi từng bước từng bước thật chậm đi lên trên lầu. Khi đến giữa cầu thang, ta nhịn không được quay đầu lại hỏi Thúy nhi ở phía sau: “Hay là, chúng ta bỏ chạy đi?” Thúy nhi giúp đỡ đẩy cái mông của ta lên trước: “Đừng có nghĩ lung tung! Tiểu thư ta van cầu cô, cô không muốn ở lại Tằng gia lăn lộn nhưng ta còn muốn tiếp tục lĩnh bổng lộc của Tằng gia!” Ta kinh ngạc: “Nha đầu lừa đảo, ngươi cũng quá không biết lớn nhỏ đi?” Thúy nhi vẫn tiếp tục thúc đẩy ta: “Dù sao phát bạc cho ta cũng đâu phải là cô, là đại thiếu gia!” Ta… Có điểm muốn khóc! Ta hỏi Thúy nhi: “Ở quê nhà ngươi có muội muội sao?” Thúy nhi có chút không rõ cho nên ngây thơ đáp: “Có một, làm sao vậy?” Ta nói: “Không có việc gì, thay ta ân cần thăm hỏi nàng!” Đến trên lầu, ta đi thật chậm về phía cánh cửa.
10 Ta đang cười đến đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng băng của Tằng Nhan vang lên. “Lại đây. ” Ta nhịn không được cả người lại run lên, sự kiêu ngạo vừa mới rồi bay mất không còn một mảnh, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
11 Trở lại trong phủ, ta rụt vai muốn âm thầm chuồn về phòng mình, lại bị Tằng Nhan gọi đuổi theo. “Trí nhớ thực kém, đi bên này. ” Hắn lạnh nhạt nói. Ta giãy dụa: “Mẹ ta ngày mai mới đi mà!” Hắn mang theo ta trở về phòng hắn, “Ta cũng chưa có nói bây giờ bắt ngươi nhìn ta ăn cái gì, chỉ là ——” hắn híp mắt liếc ta, “Nếu đã về nhà thì mau chóng đem mấy thứ đó bỏ ra đi, đeo mãi trên người mệt lắm.
12 Bị Tằng Nhan tra tấn ba ngày, ta cuối cùng cũng được trả tự do. Trước kia bình thường là năm ngày, lần này không biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động một chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy một chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu không nổi cưỡi trên người hắn giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của hắn thật sự là y như vòi nước, điên cuồng phun không ngừng.
13 Không biết ngày đó mẹ ta cùng Tằng Nhan lén lút nói cái gì, làm cho mấy ngày gần đây Tằng Nhan không còn đặc biệt “quan tâm” đến ta nữa. Ta vui mừng được tự do, lúc nào cũng cầu cho hắn ra phủ làm việc để có thể lại chuồn đi chơi.
14 Ta chạy đến chỗ Tằng Nhan, không thèm gõ cửa liền trực tiếp vào phòng. Tằng Nhan đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay ôm cái mũi đang cúi đầu nhìn cái gì đó.
15 Tằng Nhị Muội xuất giá. Nghe nói đêm động phòng hoa chúc rất tưng bừng náo nhiệt, tân lang hết hồn té xỉu, bị Tằng Nhị Muội tạt một chậu nước lạnh gọi dậy.
16 Ta rốt cục bị vị cha ruột không hề có ấn tượng gì đem đi. Ngày ta bị cha ta đến đón, phải nói là thật sự rất thê thảm. Mẹ ta rất không muốn gặp lại cha ruột ta lần nào nữa, vậy mà nàng lại rất bằng lòng để hắn mang ta đi.
17 Ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng vui vẻ trở lại. Thúy nhi nhìn ta khinh bỉ: “Đúng là đồ chủ vô tâm không phế (ý chỉ những người vô tư không biết lo lắng gì)!” Cha ruột của ta từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ lạ, ta muốn cùng hắn nối lại quan hệ cha con, hắn lại trốn tránh ta giống nhìn thấy quỷ.
18 Không biết đêm động phòng hoa chúc của người khác như thế nào, chứ ta cùng Tằng Nhan chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: thảm thiết! Bởi vì, hắn cũng đổ máu, mà ta cũng đổ máu… Không biết người khác sau ngày thành thân thì như thế nào, ta cùng Tằng Nhan vẫn y như ngày xưa… Gà bay chó sủa! Ta vẫn như cũ thích chuồn ra ngoài đi chơi, hắn vẫn như cũ sẽ trừng phạt ta.