1 “Oa oa—!” Một sáng sớm, tiếng khóc trẻ con non nớt nhưng vang dội quấy rầy thanh mộng của cả đám yêu quái núi Trường An. Tiếng người vô cùng trung khí như thế khiến cho Tống Anh không cách nào ngủ nổi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là thức dậy, cẩn thận tránh một tia nắng từ trong khe hở của của cây tử đằng rủ xuống ở cửa sơn động, phiêu phiêu đãng đãng đi đến cửa, gọi một con quái củ cải trắng đang nhảy cà tưng tạt qua, hỏi: “Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ sao lại có trẻ con khóc?”“A, Anh cô cô còn chưa biết sao,” quái củ cải trắng nhảy cóc mấy bước về phía Tống Anh, trên đất bùn ẩm ướt để lại mấy cái hố cạn nho nhỏ, “Có người mang một đứa bé vứt trên núi Trường An chúng ta, quỷ nước và yêu quái cây liễu đều muốn cướp hút máu tươi của đứa bé đó, đang đánh nhau ở bờ sông.
2 Sau khi Tống Anh thu dưỡng vật nhỏ kia không bao lâu liền có chút hối hận, nàng từng nGhĩ tới khả năng báo ân vô số lần, lại không nghĩ rằng phải một tay nuôi nấng đại ân nhân của mình.
3 Trọng Viêm liên tiếp ở ngoài động bảy ngày, cũng không thấy Tống Anh đi ra, nhiều lần muốn vào xem thử, đều bị cây đào tinh ngăn lại: “Ngươi có mệnh cách đế vương, lại là nam tử, dương khí quá thịnh, sau khi đi vào sẽ ảnh hưởng đến khôi phục của cô cô, ngươi vẫn là thành thật ở nơi này đi!”Trọng Viêm có chút ủ rũ: “Đào sư phó, ngươi nói A Anh nguyện ý cùng ta chứ?”“A… A Anh!” Râu vểnh trên miệng cây đào tinh run rẩy, hắn vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng Trọng, ngươi rốt cuộc ra tay!”Da mặt Trọng Viêm trướng đến đỏ bừng, đang định nói cái gì, một con quạ đen tinh luống ca luống cuống bay tới: “Không xong, có đoàn người lên núi chúng ta, các ngươi trốn trước đi.
4 Sau khi hôi phi yên diệt còn có thể lại tụ liễm hồn thể, nghìn năm qua Tống Anh lần đầu cảm giác mình vẫn còn phúc khí. Đạo sĩ hoàng bào kia đích xác tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với nàng, trong nháy mắt sau khi giết người Tống Anh còn có chút hối hận, nếu không phải chấp nhất với báo thù, lại tu một trăm tám mươi năm nữa, nàng cũng có thể thành một tiểu quỷ tiên.