1 Chương 1: Không chủ động, không kháng cự, không chịu trách nhiệm Ánh nắng buổi sáng mùa hè chói lóa len lỏi qua tấm rèm mỏng manh tràn vào trong phòng, phủ một màu vàng rực rỡ lên người đang chìm sâu trong giấc ngủ.
2 Chương 2: Ai dám động đến người phụ nữ của anh, anh xử lí cả nhà nó! Không còn như trước, lần này quay lại, Đinh Mỹ Mãn hoàn toàn coi mình như một nữ siêu nhân.
3 Chương 3: Ngày mai chúng ta kết hôn lại nhé! Khuôn mặt Giả Thiên Hạ tươi rói, rạng ngời, anh cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhìn kiểu gì cũng không giống như vừa trải qua một vụ tai nạn.
4 Chương 4: Dù cho thứ anh đưa đến là người hay không cũng được! Nhiều lúc một số chuyện trên thế gian này xảy ra quá trùng hợp! Vào buổi chiều đúng hôm G4ả đại lão gia ghé thăm ả Thiên Hạ, phòng làm việc của Đinh Mỹ Mãn cũng nghênh tiếp một vị khách khiến cô vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc tới mức suýt rớt cả hàm!!! Không phải a4 khác, đó chính là bà Đinh, người mẹ đã đích thân sinh thành, nuôi nấng, chăm sóc cô.
5 Chương 6: Lại một ngày ồn ã, mệt nhọc trôi qua Đinh Mỹ Mãn tự hỏi liệu cô có nên nghe bài hát tráng lệ, hào sảng của Châu Kiệt Luân Tứ diện Sở ca[14] không.
6 Chương 8: Nhớ cho kĩ! Xin đừng dễ dàng uống rượu say! Giả Thiên Hạ muốn ngủ nướng thêm chút nữa nhưng ánh nắng gay gắt chiếu vào khiến anh phát bực. Sau một hồi lăn lóc, anh cau mày nhăn mặt, lười nhác mở hé mắt ra vì sợ ánh nắng chói loà.
7 Chương 10: Cút thì cút, ai sợ ai chứ? Mắt Giả Thiên Hạ lúc này đỏ ngầu như máu! Thực tế đã dạy cho anh biết rằng trên thế giới này có hai thứ không đáng tin tưởng nhất.
8 Chương 12: Đừng có tiếp tục nữa, nếu không hậu quả tự gánh chịu! Đến hội sở 419, đi qua một cái ngõ chật hẹp tới mức gần như chỉ có thể dành ột người đi qua, sau đó lại phải rẽ rất nhiều lần rồi mới ra được đường to, cuối cùng Mỹ Mãn cũng tìm ra được nhà hàng Ý mà quân sư mách bảo đó.
9 Chương 14: Nếu như anh không phải là Giả Thiên Hạ “Xoạt”, tiếng động rất nhẹ phát ra do có người kéo tấm rèm cửa sổ lên, chưa đủ để đánh thức người vẫn còn đang ngủ.
10 Chương 16: Đã không có cảm giác thì dù có thử mãi cũng chỉ là vô ích Đinh Mỹ Mãn đích thực đã nghĩ quá nhiều. Không những thế, cô còn mất cả một đêm, kê cao gối, xoay người liên tục, vắt tay lên trán suy nghĩ xem liệu có nên thông báo với bố mẹ mình một tiếng không.
11 Chương 18: Đoạn kết Sắp đến Tết rồi, không khí lễ tết nhộn nhịp lan tỏa khắp nơi. Mỹ Mãn thực lòng không biết mình phải đi đâu, mong muốn duy nhất của cô lúc này là phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cho thật kĩ càng mọi thứ.