1 – Người đó cùng Tuyết nhi thật sự có tư tình sao?- cô gái trẻ giọng buồn buồn hỏi hai người thám tử tư cô thuê để theo dõi chồng chưa cưới của mình.
– Chúng tôi đã theo dõi họ 2 tháng rồi, tối thứ 2 và thứ 6 hàng tuần họ đều đi tới khách sạn X trên đường Y,tôi nói cô gọi điện hỏi họ có thể cùng đi chơi với cô được không? họ đều nói với cô là họ có việc đột xuất không thể đến được.
2 Từ ngày ta đến nơi này đến giờ tiểu Ngọc thường xuyên la hét om sòm hoặc lăn ra bất tỉnh nhân sự~_~!Chớ có hiểu nhầm là ta đối xử vô nhân đạo với Ngọc nhi nha,ở đây ta có mỗi tiểu Ngọc làm bạn họa ta có điên mới đối xử không tử tế với nàng.
3 Không gian yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng thở của côn trùng. Hai người cư nhiên cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhận phần thua trước.
4 Chiều tối, tại Nguyệt Vũ lâu.
– Tiểu thư, còn phải chờ đến bao giờ mới đi được vậy? chẳng phải tiểu thư nói ngồi đợi đến chiều là đi luôn sao – Tiểu Ngọc khó hiểu nhìn Nguyệt Vân.
5 Không khí quanh phòng cứ như là đông lại…. mùi của sự nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi. Nguyệt Vân tỏ thái độ rất bình thường, bước qua mặt vị được kêu là Phiến phu nhân kia tiến đến chỗ cao nhất trong phòng mà ngồi xuống rồi mới khoan thai lên tiếng.
6 Lấy tạm một cái áo khoác mỏng khoác lên người Nguyệt Vân bước ra khởi phòng ngủ, tiến về phía cái bàn đá đặt trước sân. Ánh trăng dịu dàng vương vấn quấn lấy mọi ngóc ngách trong khu vườn nhỏ ngay trước mặt Nguyệt Vân, từng tán lá cây xào xạc đung đưa, vui nhộn, tiếng côn trùng thì thầm cùng nhau trong bóng tối, tất cả tạo nên một thứ cảm giác thật mới lạ.
7 – Quên đi, ngươi đâu có nhớ được đâu…. ta kể cho ngươi nghe làm gì cơ chứ! – hắn cứ tưởng sau khi nghe hắn kể lại chuyện lúc trước biết đâu nàng sẽ nhớ ra chút gì đó.
8 – Ta…? Ta là ta! Ngươi có bị sao không mà tự dưng hỏi như vậy chứ? – Nguyệt Vân biết mình lỡ nói ra những điều không được nói nên trong đầu thầm tính toán phải nói sao cho hợp tình hợp lý.
9 Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyệt Vũ lâu.
– Ngọc nhi…. Ngọc nhi…dậy mau. Ngươi mau bò xuống giường cho ta – Liễu Nguyệt Vân tốc chăn của tiểu Ngọc mở miện hét thật to vào tai nàng – nhân cơ hội trời chưa có sáng, giông tố chưa có đến thì mau mau bò khỏi giường cho ta.
10 – Hừ – Lý Tuấn Kiệt hừ lạnh một cái rồi mới phất nói – mau đứng dậy đi….
– Tạ vương gia – lúc mà Liễu Nguyệt Vân đứng thẳng người lên thì tiểu Ngọc cũng đã chạy đến
bên cạnh nàng vội vàng thỉnh an vương gia.
11 – Thì ra vương phi cũng biết như vậy? – Lý Tuấn Kiệt lạnh lùng lên tiếng – nếu như trước đây
vương phi cũng tự biết như vậy thì giờ đâu có như thế này – hắn chán ghét thầm nghĩ nếu nàng biết
nàng tầm thường, không xứng với những thứ đẹp đẽ thì tại sao lại còn cố ý đeo bám theo hắn? Còn
cố ý cầu xin thái hậu ban hôn với hắn.
12 – Tiểu thư…tiểu thư – một lúc sau mới thấy tiểu Ngọc thất thần chạy vào – vương
gia…vương gia đi rồi?
– Ngọc nhi – Liễu Nguyệt Vân không nén được một tiếng thở dài – ngươi thất thần làm
chi? Hắn không ở lại đây thì có gì mà ngươi phải nghiêm trọng đến vậy?
– Tiểu thư là người không nhớ đó thôi – tiểu Ngọc buồn bã – khó khăn lắm mới thấy
được bóng dáng của vương gia ở Nguyệt Vũ lâu này…khó khăn lắm vương gia mới chịu chú ý đến
tiểu thư, vậy mà chưa ở lại được một chút vương gia đã đi rồi.
13 – Vương phi, tiểu Ngọc? – hai tên lính canh cửa vừa nhìn thấy tiểu Ngọc cùng Nguyệt Vân
đi về phía mình thì lập tức đứng nghiêm người lại chào hỏi – vương phi hôm nay lại định ra
ngoài dạo chơi ư? – mấy tháng nay hai người bọn họ được cử đi canh giữ ở cửa sau của vương
phủ nên thường gặp tiểu Ngọc cùng Nguyệt Vân ra ngoài dạo chơi.
14 – Loại nam nhân được nữ nhân yêu thích nhất ư? Tiểu Ngọc trước giờ chưa từng nghe ai
hỏi như tiểu thư cả – đặt bát đĩa xuống bên cạnh giếng nước, tiểu Ngọc hơi lắc lắc đầu – chắc
là người giống như vương gia thì sẽ được nhiều nữ nhân yêu mến có đúng không tiểu thư?
– Đúng, loại nam nhân như hắn đúng là khiến nữ nhân điên đảo…yêu mến hắn.
15 Ngày tháng cứ như vậy yên bình trôi qua, mọi chuyện xôn xao hay những lời đồn nhảm về việc
vương gia cuối cùng cũng đã chịu để mắt tới vương phi cũng không còn nữa.
16 – Tức chết ta mà! Cái tên chết tiệt này thật là muốn chọc cho ta tức đên chết có phải
hay không? Ngọc nhi, ngươi nói coi hắn cho người đến đây là muốn giám sát ta có phải hay
không? – Liễu Nguyệt Vân ngao ngán ngó ra ngoài cửa, từ lúc Lý Tuấn Kiệt đi khỏi nàng đã thử
đuổi mấy nha hoàn kia đi nhưng họ cứ đứng ngoài cửa nên nàng cũng không thể làm gì hơn cả.
17 Cùng lúc đó, trong mật thất. – Ngươi nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi bảo ta phải làm vậy? – nam tử một thân lam y, dáng
vẻ xinh đẹp tựa thần tiên lạnh lùng lên tiếng.
18 – Tiểu Ngọc là ngươi đó sao? Ta thật không hiểu nổi nữa a, một ngày mà bắt ta tắm 5 lần là như thế nào a – Liễu Nguyệt Vân khó chịu lên tiếng – ta đâu có phải là không sạch sẽ đâu chứ? Ngươi xem này, tắm nhiều đến nỗi tay nhăn nheo hết cả rồi! Ý, vào rồi sao không chịu đóng cửa lại a? ngươi cứ để cửa mở như vậy nhỡ có ai chạy vào nhìn thấy thì thể nào cũng bị cái tên ác ma kia coi là ta hồng hạnh x…… – nàng lười biếng quay mặt lại nheo mắt tinh nghịch nhìn về phía ngoài cửa.
19 A, tay hắn sờ đi đâu vậy? Không được! Thật sự nàng còn chưa nghĩ tới chuyện sẽ dùng việc này để dụ dỗ hắn. Liễu Nguyệt Vân cảm thấy thật đau đầu, nàng “nhẹ nhàng” thụi một phát vào chất gây cháy nổ của hắn.
20 Khi Lý Tuấn Kiệt vừa rời khỏi Nguyệt Vũ lâu thì từ trên cao một người mặc dạ phục phi thân quỳ xuống ngay bên cạnh Lý Tuấn Kiệt, không đợi Lý Tuấn Kiệt cho hắn đứng dậy, hắn đã vội vàng đứng lên thì thầm cái gì đó vào tai của Lý Tuấn Kiệt,
– Việc ngươi nói là sự thật? – Lý Tuấn Kiệt mày kiếm khẽ cau lại, bộ dạng đúng thật là tột cùng khó chịu, hắn âm trầm nói – ngươi mau đi tiếp làm nhiệm vụ của mình đi , hơn nữa nhớ cho kỹ…dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được lỗ mãn như hôm nay, có chuyện gì muốn báo cáo về mật thất đợi ta là được.