1 Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”. “Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu! Con đã trang bị vũ trang đầy đủ rồi, lúc nào cũng có thể phục vụ cậu chủ!”. “Rất tốt! Đọc thuộc lòng ba quy định của người hầu thế kỉ mới!”.
2 Diêu Tiền Thụ từ người làm công biến thành cô hầu nhỏ, mười năm như một ngày. AM 6:30 tỉnh dậy rửa mặt. AM 6:45 chuẩn bị bữa sáng. AM 6:55 lẻn vào phòng ngủ của cậu chủ, tiện chân đá một cái vào hình mẫu mỗi ngày mình phải học tập đang ngủ ở chân giường cậu chủ – Hắc Thủ Đảng.
3 Năm nay, cậu chủ hai mươi tư tuổi, cô… ừm, hai mươi mốt rồi đấy! “Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”. Giọng tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng sang sảng vang vọng trong căn biệt thự không có chủ nhân.
4 Trong quán café Anh Luân Phong Tình, đang có một màn trình diễn quái dị. “Thưa cô, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp, không thể đem thú nuôi vào được”.
5 “Cậu chủ cậu chủ! Hóa ra cậu còn sống! Hóa ra cậu còn có thể sống mà trở về!”. “Ấu ấu, oẳng oẳng, ấu ấu ấu ấu ấu!”. “Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu chủ! Ma nước Anh có bắt nạt cậu không, có không có không? Cậu có bị nhuốm bẩn chỗ nào không? Cậu học ở đại học Viagra có vui không?”.
6 Rất nhanh chóng, Diêu Tiền Thụ nghĩ, không khéo nụ hôn đầu của Hắc Thủ Đảng cũng kính dâng cho cậu chủ rồi. Nghĩ như thế, nỗi buồn vì bị ác bá cướp mất nụ hôn đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.
7 “Cái gì? Cậu chủ muốn đi xem mắt?”. Trong phòng bếp sực nức mùi thơm của mì, Diêu Tiền Thụ ngây người kinh ngạc. “Cậu ấy bắt con về mà bản thân lại muốn đi xem mắt à?”.
8 Diêu Tiền Thụ cắn ngón tay, vểnh tai lên nghe động tĩnh bàn bên cạnh. “Anh Cẩm Ngọc, anh về nước khi nào đấy?”. “Mới về”. “Em tốt nghiệp đại học xong thì vội về nước, nhà phải bán một căn hộ đi mới đủ cho em đi du học.
9 ái tên ghi trên hóa đơn khiến Diêu Tiền Thụ vội vàng chạy ra chỗ cửa chính trung tâm thương mại. Cô Nhược Nhược kia đang đi tới một chiếc ô tô vô cùng quen mắt.
10 Tuân theo tất cả sở thích của cậu chủ! Ưu tiên tất cả mệnh lệnh của cậu chủ! Phục tùng tất cả mệnh lệnh của cậu chủ! Ba quy tắc nhảy ra trong đầu Diêu Tiền Thụ, tất cả dây cót trên người cô bắt đầu hoạt động tốc độ cao.
11 Từ quán café trở về, Diêu Tiền Thụ chẳng còn thấy cậu chủ dễ chịu nữa. Bản mặt vốn dĩ lạnh lùng như bị bỏ vào ngăn đá tủ lạnh lại được chỉnh hình lần nữa, nhiệt độ đã giảm xuống quá phạm vi nhận thức của nhân loại.
12 Cậu chủ dậy thì càng lúc càng dữ, bắt đầu muốn nếm thử mùi vị của nụ hôn rồi lại chìm sâu vào trong nó. Căn cứ theo điều thứ hai trong “quy định hầu nữ”, cô phải tuân theo sở thích ác liệt này của cậu chủ.
13 Chiếc xe ô tô cao cấp dài đen bóng, có ba cửa. Phần trước xe theo phong cách gợi cảm, thêm lá cờ nhỏ được cắm ở phần sau xe, độ dài phải gấp đôi xe ô tô bình thường.
14 “Người hầu của tôi, anh dựa vào cái gì mà sai phái?”. Cổ áo Diêu Tiền Thụ bị người đứng sau xách lên kéo ra sau lưng theo câu nói lạnh lùng ấy, cô ngẩng đầu nhìn quanh, trước mắt chỉ có đường nét hoàn mỹ của gương mặt nghiêng.
15 Diêu Tiền Thụ ở ngoài cửa nghe tiếng con chuột bị vỡ nát, rụt cổ lại, hôm ấy cô nằm trên giường trằn trọc mất ngủ cả đêm. Cô càng không ngừng tự cảnh cáo mình không nên nghĩ nhiều, mệnh lệnh của cậu chủ là kết hôn với cậu ấy chỉ là vì khách sạn, vì quyền kinh doanh, thời gian cấp bách, cậu ấy không tìm được người có thể giúp cho nên mới ra hạ sách này.
16 Cậu chủ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, hít vào một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cô ấy là…” “Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy.
17 Ngày con trai chủ tịch tập đoàn khách sạn Hoàng tước và vợ nhận lời mời phỏng vấnSáng sớm, cậu chủ lười biếng nằm bẹp trên giường, mãi tới khi cô hầu kéo tấm rèm cửa tối màu trong phòng ra, cậu mới lờ đờ ngồi dậy.
18 Trước khi được gả vào nhà giàu, Diêu Tiền Thụ là một cô hầu. Sau khi được gả vào nhà giàu, cô vẫn là một cô hầu như trước đây, là một cô hầu bị xử lí mờ mặt.
19 Mười lăm nhân viên phục vụ nữ mới trúng tuyển đứng thành năm tổ, mỗi tổ ba người. Tất cả đều mặc áo sơ mi đồng phục cổ chữ V màu trắng sơ vin với váy bó màu đen, giày cao gót màu đen thể hiện tinh thần nghiêm túc cao, chỉ trừ cô gái nào đó đi cửa sau của con trai chủ tịch, cô lảo đảo đứng ở hàng cuối cùng, cứ cúi đầu ỉu xìu từ đầu tới cuối vì không dám nhìn vào mắt anh.
20 Trong phòng thay đồ sau giờ làm, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một mình Diêu Tiền Thụ. Cô ngồi trên băng ghế dài, cởi giày cao gót, nhìn bàn chân bị nổi đầy những mụn nước đỏ.