1 Diệp Thiện Thiện khẽ chớp hàng mi vừa dày vừa đen, chậm rãi mở mắt, uể oải giơ tay nhìn đồng hồ dạ quang. Đầu óc mơ màng nhớ lại ngày hôm qua trước khi ngủ xem dự báo thời tiết trên máy vi tính, hôm nay sẽ có dông, lật người định ngủ thêm một lát.
2 Tiếng sấm nổ long trời lở đất làm Diệp Thiện Thiện tỉnh lại. Cả người từtrên xuống dưới đau nhức, ướt mèm. Những hạt mưa vừa to vừa nặng quấtvào mặt làm hai má đau rát, cô nhớ hình như lúc đó sét đánh trúng mình, thếmà vẫn còn sống? Nói vậy cũng tức là cô đã thoát được kiếp nạn? Đưa taycản nước mưa văng vào mặt, mắt khẽ nhíu, cảm thấy hơi khó chịu.
3 Xé áo choàng anh ta ra, cầm đèn lại gần xem miệng vết thương, Diệp Thiện Thiện hoảng hồn. Lưng rõ ràng bị đâm bởi một thứ vũ khí sắc nhọn, giờ máu vẫn còn chảy.
4 Bị tiếng sấm nặng nề thức tỉnh! Trong bóng tối, Diệp Thiện Thiện mở tomắt. Cô nghe được tiếng thở dốc dồn dập, nặng nhọc. Vươn tay mò tìm đồđánh lửa, thắp sáng đèn, quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng động.
5 Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tim đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh toànthân chảy ròng ròng! Bóng tối càng làm cô thêm sợ hãi. Một bàn tay to tómlấy cánh tay cô, Diệp Thiện Thiện theo bản năng giãy ra kịch liệt.
6 Cái gã dùng chân đạp cửa bước vào đầu tiên, vừa lùn vừa béo, mặt tròn, mắthình tam giác ngược6, mũi miệng phình to, hình dạng muốn quái dị baonhiêu là có bấy nhiêu.
7 “Diệp Thiện Thiện!” Không phải cô cứng đầu cứng cổ không biết thân phận, mà sự thật là cô không quen cúi đầu trả lời! Tuy không biết Diễm tỷ này là đen hay trắng, tốt hay xấu, nhưng vừa rồi nghe chị ta bắt bẻ con trâu mập kia mấy câu, ít ra cô cũng có cảm tình.
8 Vương triều Đại Kiền, Khôi Hương lâu nổi tiếng giàu có (Diệp Thiện nghĩ muốn bể đầu cũng không nhớ ra trong lịch sử có triều đại nào là Đại Kiền?!!) bao gồm Bán Thân, Bán Hàng, Nhã Các.
9 Ma ma xụ gương mặt chữ điền dài sọc, đẩy Diệp Thiện Thiện vào một căn phòng nhỏ giống như phòng tắm. Đưa tay lột quần áo Diệp Thiện Thiện, nhăn mặt, bất mãn lầm bầm: “Sao Diễm chủ tử lại đem con nhãi này lên lầu bốn chứ? Cả người bẩn thỉu như đứa ăn mày.
10 “Diễm tỷ hiểu lầm rồi! Thơ này không phải tôi làm! Chỉ là đã nghe người taca tụng qua!” Diệp Thiện Thiện tự nhận mình vẫn rất tôn trọng bản gốc!“Nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe!” Diễm tỷ vẫn chưa hỏi là ai làm.
11 Trời chưa sáng đã bị Tô ma ma lôi dậy “học” cách đi! Tự giễu mình, lớn đến chừng này rồi mà trước kia đi đứng đều công cốc cả! —¥**. . . #·#. . . Vừa đi vừa ngắm mấy người đẹp trên lầu ba, con gái không phải bầy “thú” sao? Không phải nói ba người đàn bà họp lại thành một gánh hát à? Đã hết nửa ngày, sáu cô này ngay cả giao tiếp vài câu cũng không có! Kỳ cục quá! Không lẽ “tuyệt sắc” thì đều coi như người khác tàng hình? Đang ngẫm nghĩ, sau lưng đau nhói lên.
12 Tay vịn cầu thang sơn đỏ, uốn lượn từ lầu ba xuống như một dải lụa màu bay bay, lộng lẫy song thẩm mĩ. Có điều. . . nếu bạn phải dùng tay lau chùi toàn bộ một lượt bằng vải bông, vậy thì chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “đau khổ”! Càng xui xẻo là, đây là nhiệm vụ Tô ma ma giao cho Diệp Thiện Thiện.
13 Tòa cung điện khổng lồ trước mắt là Vân Ẩn điện? Vì sao gọi là Vân Ẩn?Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn một con suốinước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề.
14 “Từ xưa tới nay, nữ tử nhìn thẳng nam nhân là đại bất kính. . . ”“Phụ nữ ở nơi này. . . cái đó. . . địa vị rất thấp sao?”“Ví dụ như. . . Nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế nào?”“Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu, nặng thì.
15 Diệp Thiện Thiện giờ phút này đang rúc trong một các của Vân Ẩn điện, cùng Thương Khung mắt to trừng mắt nhỏ. Vừa bước vào, bạch y nhân liền lui ra, để mặc một mình cô đứng đó nhìn Thương Khung đang dựa người trên trường tháp, ngắm nghía cây ngọc tiêu trong tay.
16 Chẳng lẽ tất cả tỳ nữ đều như vậy sao? Diệp Thiện Thiện ôm cái bụng kêurột rột, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị. Bất mãn lườm điện chủ Vân Ẩnđiện Thương Khung, tên khỉ này lần nào ăn cơm cũng bắt người khác nhìnà? Hơn nữa, người khác trong này hình như… chỉ có mình cô.
17 Diệp Thiện Thiện tay cầm đồ ăn mừng khấp khởi chui vào một xó không người, ngồi chồm hổm cạnh một tảng đá dưới ánh nắng ngập tràn. Hít thật sâu mùi thịt kho tàu thơm phức, nước miếng nhễu giọt.
18 Bầu trời xa xăm, không một gợn mây, từng cụm mây trắng (tác giả mâuthuẫn quá, rốt cuộc là có mây hay không đây?)… Đây đúng là dịp tốt! DiệpThiện Thiện cầm một cái khăn trắng trái chùi phải lau, mắt liếc ngang liếcdọc.
19 Đeo cặp mắt gấu mèo ngáp liên tục mấy ngày liền. Vì may cái áo trắng nàycho Thương Khung, cô và Thải Linh thức nguyên một đêm. Mệt chết luôn!Thương Khung giơ tay lên, nhíu mày nhìn Diệp Thiện Thiện thắc mắc.
20 Cùng Thải Linh đi tắm suối nước nóng trở về phòng, giúp nhau lau khô máitóc dài ẩm ướt, sau đó gần như kiệt sức nằm rạp ra giường chợp mắt. ThảiLinh nghiêng người dựa vào gối hào hứng hỏi:“Thiện Thiện! Thế nào? Cảm giác tắm rửa ở khúc suối đó không tệ đúngkhông?” Mắt khép hờ, “ừm” một tiếng trong cổ họng như mèo kêu! Thật sự khôngtồi! Toàn thân từ đầu đến chân, kể cả lỗ chân lông đều thả lỏng.