1 “Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.
2 Năm Lâm Phàm vừa mới trưởng thành, bà ngoại cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, qua đời. Trước lúc lâm chung bà kéo tay Lâm Phàm không nỡ buông: “Phàm Phàm à, bà ngoại không theo con được nữa rồi, đừng hận mẹ con, nó cũng rất đáng thương.
3 “Cô à, chúng tôi không tuyển bảo vệ nữ. ”Phòng bảo vệ tổng công ty Tần thị, một bảo vệ lực lưỡng mặc đồng phục cau mày nhìn Lâm Phàm. Do hôm trước, có mấy bảo vệ hùn vốn kinh doanh nhỏ nên nghỉ việc ở Tần thị, mà công việc bảo vệ vất vả dẫn tới kiếm mãi không được người đành phải dán thông báo tuyển dụng.
4 Bọn anh Ngưu không nói xạo, tay nghề của chị Ngưu làm Lâm Phàm ăn đến lưu luyến quên về, nhận chị làm thầy ngay tại chỗ. Chị Ngưu biết cô bé này là ân nhân cứu chồng mình nên càng thân với Lâm Phàm hơn.
5 Hoàng Bân vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dứt khoát như thế, kích động như mở cờ trong bụng: “Thật à? Ha ha, Lâm Phàm tôi biết cô là người tốt mà! Vậy quyết định thế nhé! Ngày mai tôi vào thay ca sáng cho cô! Hôm khác mời cô ăn cơm nhé!”“Hi hi được mà.
6 “Tần Vịnh!!!!!! Thằng oắt con!!!! Mày lăn ra đây cho tao!!!!!!!!!!” Đại sảnh lầu một đầy người là người, không ít người nhát gan đã chạy ra khỏi cao ốc.
7 Sáng sớm ngày kế tiếp, ông Tần ngồi chiếc xe việt dã của Tần Vịnh đến công ty, không trực tiếp đi thang máy tư nhân từ dưới tầng hầm lên lầu mà đặc biệt lượn lờ trước cổng quan sát nữ bảo vệ kia.
8 “Không phải là nên ăn cháo tổ yến, súp vây cá gì đó?” Lâm Phàm nghiêm túc hỏi lại. “Ai nói với cô?”“Lúc nhỏ coi ti vi thấy đều diễn như vậy. ”Lúc này, Tần Vịnh thật tình rất muốn úp cái bánh bao vô mặt cô.
9 Dọc đường, quản lý và Tần Vịnh trò chuyện về tình hình nhà xưởng câu được câu không, đến nhà hàng ông ta âm thầm thở phào. Rốt cuộc trực tiếp cảm nhận được thế nào là gần vua như gần cọp rồi.
10 Nhà máy rộng thênh thang làm mất hơn một giờ đồng hồ mới đi hết các địa điểm quan trọng, đang chuẩn bị về thành phố S thì Tần Vịnh nhớ ra nhiệm vụ trọng đại mà bà Tần giao phó, đặc biệt vòng đến nội thành mua bánh nướng phô mai XX, Lâm Phàm lại cười hì hì nói, “Loại bánh này tôi cũng biết làm, đảm bảo ăn ngon hơn chỗ này.
11 Một giờ sau. “Ông tổng anh vào nhà đi, tôi chờ anh bên ngoài mười phút. ” Lâm Phàm đứng trước cửa nhà Tần Vịnh nói. Tần Vịnh gật đầu đi vào cửa, đột nhiên hỏi “Sao vừa rồi cô không say xe?” Hồi nãy ngồi trên xe tinh thần cô không tệ, còn thảo luận vấn đề bánh bao xá xíu sáng ngày mai với hắn nữa.
12 Lâm Phàm than thở, nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi. Cô cũng đâu muốn theo đuôi cho người ta ghét chứ. Nhưng cô đã nhận nhiệm vụ này rồi, nhất định phải đảm bảo hoàn thành chất lượng.
13 Ngồi trong nhà hàng, Tần Vịnh hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống, mất mặt quá sức. Đời này chưa từng mất mặt như thế bao giờ. “Ông tổng, ngày mai tôi hầm canh đậu xanh cho anh nhé, chắc chắn anh bị nóng quá mới chảy máu mũi.
14 Buổi chiều đi làm, Tần Vịnh căn dặn nhân viên đặc biệt đi điều tra chủ tịch Quách xong, ngồi trong phòng làm việc hưởng thụ uống canh đậu xanh, cảm thấy cái cô Lâm Phàm này cũng có chỗ hữu dụng, biết võ biết nấu ăn, chỉ mỗi tội thần kinh thô quá thôi.
15 “Anh họ, người ngày đó mày nói không phải cô ta à?” Lăn lộn cùng Tần Vịnh từ nhỏ tới lớn, sao Lâm Lỗi lại không nhìn ra, nếu quả thật là cái cô Tôn kia thì đời nào Tần Vịnh còn ngồi đây rung đùi nhàn nhã uống café.
16 “Người bị thương mất máu quá nhiều, đùi phải và hai xương sườn phải bị gãy, may mà không đâm vào phổi. Còn có triệu chứng chấn động não. Có điều ý chí người bị thương rất mạnh mẽ, hiện giờ đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi.
17 Lâm Phàm năm nay 24 tuổi, lần đầu tiên trong đời có cảm giác vừa mừng vừa lo. Mỗi ngày má Trương đều tới chăm sóc cô ăn uống, giặt quần áo cho cô, thay ga giường, đổ bô.
18 “Cái gì?! Anh muốn ở đây?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phàm biến sắc, thét lên với Tần Vịnh. Năm phút trước cô khéo léo đuổi ông tổng về, ai ngờ ông tổng lại hùng hồn nói muốn ở nhà cô, làm cô suýt nữa lăn từ trên sofa xuống.
19 Tần Vịnh ăn xong bánh bao xá xíu yêu thích, thay đồ đi làm, lái xe đúng giờ chờ sẵn dưới lầu. “Anh đi làm đây, lát nữa má Trương sẽ tới. Em đừng có đi lung tung.
20 Remote tivi thẳng tắp nện lên cái trán đẹp đẽ của hắn, đau đến nổ đom đóm mắt. Bịt chỗ bị thương nhe răng nhếch miệng “Em đánh anh làm gì. ”Không có câu trả lời, Tần Vịnh nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Phàm lạnh lùng nhìn mình, trong lòng hắn run lên nghĩ thầm không xong rồi.