61 Lâm Phàm lấy tốc độ như sét đánh lướt tới chỗ một đặc nhiệm đứng gần đó, không cho bọn họ có thời gian phản ứng, nhanh nhẹn cướp lấy một khẩu súng ở thắt lưng người nọ.
62 62. Hai đứa cháu an toàn trở về, bà Tần nằm liệt giường rầu rĩ không vui lập tức mây tan mưa tạnh, ngày hôm sau đã bò xuống giường… bồng cháu, nói kiểu gì cũng không chịu buông tay, hơn nữa bị ám ảnh bởi bên ngoài, mỗi ngày chỉ dám bế cháu đi loanh quanh trong sân.
63 Món nợ Lâm Lỗi bịa đặt, bọn họ đã lên kế hoạch thanh toán sòng phẳng. Thừa dịp Tần Vịnh ăn sáng, Lâm Phàm vội vàng lấy đồ ăn đã chuẩn bị tối qua trang trí thành hộp cơm siêu đẹp cho hắn, lấy nilon bọc lại cẩn thận rồi bỏ vào một cái hộp lớn đặt bên cạnh, tiện tay lấy sanwich má Trương đã làm sẵn trong tủ ra, chuẩn bị đi làm.
64 Trong bầu không khí Tần Vịnh thì phấn khích mập mờ, Lâm Phàm thấp thỏm bất an, rốt cuộc hai người cũng về tới nhà, chỉ thấy nhà họ Lâm đã chờ sẵn. Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp ba Lâm Lỗi, toàn thân toát ra hơi hướm nghệ thuật gia, trầm ổn, kín đáo.
65 Nghe nói, sau khi Lâm Lỗi bị tóm về, nhà họ Lâm xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt hung hiểm. Hai tháng sau hắn thu dọn hành lý nộp đơn từ chức cho Tần Vịnh, đặt chân lên đất New Zealand.
66 “Xé miệng cậu giờ. ” Trân Hương tức giận lườm cô, trong lòng lại nảy sinh cảm giác kì lạ, không thể nói là chán ghét nhưng cũng không hẳn là thích. “175!”“176!” Mọi người càng lúc càng hò hét mạnh bạo, cả chú rể cũng quên béng mục đích của mình, gật gù theo từng cái lên xuống của tên kia.
67 Bốn năm sau. Một cậu nhóc múp míp lăn bánh xe trượt từ trên lầu xuống dưới cầu thang, vừa huơ cánh tay béo múp vừa hét với ra ngoài cửa “Ba!! Ba!!!”Tần Vịnh đứng trước xe, rơi lệ trong gió “Chí Trạch! Ba phải đi rồi ~ con phải nghe lời mẹ…”“Ba, ba, con không muốn ba đi ~!!” Tuy gầm xe thấp nhưng tốc độ của cậu nhóc rất nhanh, mắt thấy đã sắp xông đến bên cạnh Tần Vịnh đột nhiên bị người túm lấy nhấc lên, hai cái chân ú núc quơ quào đá loạn trong không trung.
68 Hôm nay là một ngày đặc biệt của nhà họ Tần, có hai người khách từ xa đến, trong đó một người là khách quý, một là khách không mời mà đến. Khách không mời ngồi trên sofa trong phòng khách, không khách sáo ăn trái cây uống trà đưa tới, thỉnh thoảng lại phun hạt ra mặt bàn bóng láng.
69 Mấy ngày tiếp đó, sóng êm gió lặng, Lâm Phàm từ từ buông lỏng tâm tình, thầm cầu trời cho ba cô đừng gây ra chuyện gì nữa. Hai cu mập còn chìm trong thế giới chocolate, bất quá mập lớn Việt Trạch phát hiện có một thứ còn hấp dẫn hơn cả chocolate.
70 Ba Lâm Phàm thấy hai người đàn ông cao to sắc mặt không tốt xông về phía mình, theo phản xạ tính chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bị Harlan tóm được, thuận thế đẩy một cái, ông ta loạng choạng ngã xuống đất.
71 Lâm Phàm theo Tần Vịnh về phòng thay đồ. Hai con sâu béo thấy ba mẹ về, vội vàng vất đồ ăn trong tay xộc vào phòng ngủ chính. Tần Vịnh cởi trần nửa thân trên, đồng thời ôm hai cu mập, hôn lên má mỗi đứa một cái “Hôm nay có ngoan không con?”“Ngoan! Em không ngoan, nó cầm đồ ăn của người lạ!” Việt Trạch vặn vẹo cái mông ngồi ổn trên tay Tần Vịnh, bắt đầu tố cáo.
72 Thời gian: sáng sớmĐịa điểm: Marseiiles, PhápMột chiếc xe tải đã qua sửa chữa từ từ tiến vào một học viện, kèm theo tiếng động cơ ầm ỹ. Một chàng trai phương Đông tuấn tú bước xuống, bực mình đá một đá vào lốp xe lạnh lùng nói với người cầm lái “Còn không mau cút xuống.
73 Sân huấn luyện yên tĩnh rộng thênh thang. Một mình Trân Hương lần lượt tiến hành tất cả các huấn luyện hết lần này đến lần khác, gió lạnh thổi vù vù cùng với khói trắng phả ra theo từng hơi thở của cô.
74 Buổi sáng sớm nào đó. Trong phòng ngủ sáng choang rộng rãi, Lâm Phàm mở đôi mắt nhập, nhèm mơ màng mấy giây rốt cuộc tỉnh táo. Gần đây ngày trôi qua bình an quá mức, mỗi ngày ở nhà làm bà nội trợ đúng nghĩa làm tính lười nhác của cô trỗi dậy, người cũng béo lên không ít khiến cô hết sức đau đầu.
75 Ta là Hera, đương nhiên đây chỉ là biệt hiệu. Chồng ta là Heron, bởi vì chúng ta cùng là những con chuột, chân chính bò ra khỏi địa ngục sống sót trưởng thành cũng chỉ có hai người chúng ta và một thằng nhóc tên Herst.
76 Sương mù, bốn phía đều là sương khói mù mịt, không bờ không bến. Một âm hồn vất vưởng lang thang trong sương mù, cô không biết mình là ai, cũng không biết phải đi nơi nào, thậm chí cô đã quên mất mình bị giam trong màn sương này bao lâu rồi.