1 Về văn hóa trà trong truyệnỞ đây xin trịnh trọng nói rõ kiến thức về trà trong truyện đều là tác giả tự chế, đừng có tra cứu, tra cứu không được đâu……….
2 Sau tiếng đàn sáo náo nhiệt, hỉ nương dẫn tân nương vào tân phòng. Các khách nhân chưa tới giờ Dậu đã rời đi, ai về nhà nấy. Nữ khách đến rất ít, vì hôm nay Phó phu tử văn nhã tuấn tú của thư viện Thánh Phong ở trấn Cốc Phong cưới vợ, các cô nương đều trốn trong khuê phòng lặng lẽ khóc thầm.
3 Ánh lửa ngoài tường thành chiếu sáng trong đêm tối, gót sắt gõ xuống đất phát ra âm thanh khiến lưng người ta rét buốt. Tiếng chém giết, tiếng la hét và cả tiếng gió lạnh rít qua tai, một nữ tử toàn thân bạch y ở nơi bi tráng như vậy càng lộ vẻ mong manh.
4 (Câu trên ý chỉ nhà nghèo chỉ có bốn bức tường, trích trong bài “Thứ vận Tống Mậu Tông tạm cư Cam Tuyền phường tuyết hậu thư hoài” của Hoàng Đình Kiên thời Tống) Trước mắt tối om, thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận được chính là cái nóng như thiêu như đốt, tiếng giáo mác vó ngựa bên tai biến thành cuồng phong gào thét và cả mùi máu tươi vô tận.
5 Sau mấy ngày, Thương Dẫn Tố đại khái hiểu được hiện tại là Vĩnh An năm thứ hai, là năm thứ hai sau khi nàng tuẫn quốc, mà nơi này là thôn Lão Miếu ở huyện An, Thiệu Châu, cách quốc đô Lạc Dương hơn một ngàn dặm đường! Nàng bây giờ không phải lo lắng hơn một ngàn dặm đường kia mà là lo lắng cho gia cảnh nghèo rớt mồng tơi này, đệ đệ muội muội còn tấm bé với nửa mẫu đất cằn cỗi, một công chúa mười đầu ngón tay không dính nước như nàng phải làm sao để nuôi sống chính mình, làm sao để không chết đói? Đúng là đòi mạng mà! Cơm ăn không đủ no, đã thế còn mắc nợ nữa! - Đại tỷ, tỷ muốn đi đâu? Đêm hôm đó, Thương Dẫn Tố đeo một túi vải ra cửa, đúng lúc Nhị Nha nhìn thấy thì khẩn trương đuổi theo hỏi.
6 (Trích bài “Kiêm gia 1” trong “Kinh thi”, dịch thơ “Bờ sông lau sậy xanh xanh, Nước trên cuống lá hóa thành hơi sương”) Thương Dẫn Tố không ngờ bà chủ sẽ cho nàng bút mực này, trong lòng nàng hơi cảm động, bút mực này còn đáng giá hơn cả hai mươi văn tiền.
7 Tang Vi Sương về đến thôn là cuối giờ Mùi. Xuống xe bò của ông lão, nàng ôm đồ mua được đi vào nhà. Nàng còn đặc biệt tránh những người trong thôn ra ngoài vào lúc này.
8 Chu đại nương trong lòng khó hiểu, bà chưa từng nghe nói gói đậu đỏ nhưng bà biết đậu đỏ, Tang gia làm sao mà có đậu đỏ? Khi nữ nhân Tang gia kia chết, bà không phải đã lục tung phòng bếp một lần rồi sao? Ngay cả miếng gừng tốt còn không có! Giỏi, Tang gia kia còn giấu đậu đỏ và bột mì! Hẳn là ở dưới giường, chỗ đó bà không có lật! Chung sống mấy ngày, Tang Vi Sương đã biết Chu đại nương này là người thế nào rồi, khi bà ta vào nàng đã nhanh tay lấy một miếng vải che chén thịt ướp muối lại, nếu để Chu đại nương phát hiện bọn họ còn có tiền ăn thịt thì chẳng phải là sẽ ép họ mau chóng trả tiền thuốc sao, nàng hôm nay là lần đầu tiên kiếm tiền, nhất thời chỉ nghĩ đến đệ đệ, muội muội đói bụng ở nhà nên tạm thời quên mất khoản đó, trong lòng không khỏi hơi ảo não.
9 Nghe nói ngày mai đi huyện, trên mặt hai tỷ đệ mới hiện ra vẻ vui sướng. Tang Vi Sương nhìn họ mà cười. - Nhị Nha. Vi Sương nhìn Nhị Nha, vẻ mặt hơi nghiêm túc: - Tỷ nghĩ kỹ tên cho muội và Tam Oa rồi.
10 Hóa ra hắn không phải hầu trà mà là ông chủ? Tang Vi Sương mở to hai mắt nhìn hắn. Thấy Vi Sương không nói lời nào, hắn cười nói tiếp: - Mỗi tháng có hai lượng bạc và ba ngày nghỉ.
11 Mấy mẫu ruộng kia cũng không bằng phẳng, đều là đất ở sườn núi chưa khai hoang hết, Tống gia giữ mấy năm nay cũng không biết nên trồng gì cho tốt bèn đem toàn bộ đất trồng khoai lang để đến mùa đông thì có thể tiết kiệm ít lương thực.
12 Là hắn. Nhưng hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? Tang Vi Sương nhìn Triệu Lục Ý một cách đầy thâm ý, nàng xuất thân từ đại gia tộc, tuy lưu lạc đến bước này nhưng vẫn hiểu rõ nữ tử khuê phòng không thể trắng trợn nhìn chằm chằm nam tử, Nhị Nha còn nhỏ người ta sẽ không nói, mà nàng khi không đã bị người ta giội nước bẩn rồi, không thể lại bị người ta bắt được “quả tang”.
13 - Tang công tử, mảnh đất này là mảnh đất tốt nhất phía nam huyện, hơn nữa ở đây vắng vẻ, người qua lại rất ít, ngài xây nông trang ở đây là không còn gì tốt hơn.
14 - Công tử nhà ngươi chỉ để lại phong thư này? Tang Vi Sương nhận phong thư mà bé trai đưa tới, nghi ngờ nói. - Đúng vậy, cô nương. Nó nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói.
15 Tang Vi Sương thấy nhiều tôi tớ theo một nam tử anh tuấn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi từ cửa khách điếm đi vào. Tang Vi Sương nheo mắt, đây có lẽ là trưởng công tử của Huyện lệnh, một năm trước Hoàng thượng đăng cơ lập tức mở tân khoa, Huyện lệnh trưởng công tử Lâm Cảnh Thần đứng thứ hai mươi hai nhị giáp, thành tích tương đối tốt, năm Vĩnh An thứ hai nhận được một câu khen ngợi của Phó Họa Khánh, phải biết rằng trong mấy trăm tiến sĩ số người có thể nhận được kim khẩu của Hoàng thượng không nhiều, tuy chỉ có một câu “Nhân tài này có thể thu vào” cũng khiến nhiều đại nhân cầu còn không được, theo nịnh nọt rất nhiều, nghe nói sau đó con đường làm quan của hắn cũng hết sức thuận lợi, khá may mắn được nhận chức vụ quan trọng ở phủ Thiệu Châu.
16 - Cô ngồi đi. Dung công tử làm tư thế đỡ Tang Vi Sương, cười nói: - Ta vẫn chưa biết tên cô đấy. Môi mỏng của hắn mỉm cười, sóng mắt đung đưa, không phân biệt rõ thực giả trong lời nói.
17 - Nhị gia có thể nói nhảm với tiểu nhân, hẳn là cũng kỳ vọng vào trà này, mà tiểu nhân không dám để nhị gia thất vọng. Vi Sương tiến về trước, tay nhỏ chậm rãi vươn ra trong tay áo: - Mong nhị gia phân rõ trà tốt xấu…… Vi Sương cảm thấy giọng mình hơi tắc trong cổ họng, nàng nói lời này vô cùng chột dạ, trên thực tế nàng không hề biết sở thích và tính tình của Thần nhị gia này……….
18 Tang Vi Sương dùng mu bàn tay xoa mắt: - Dung Trinh, kỳ thực huynh sớm đã biết ta sẽ không trở thành hầu trà của huynh, có phải không? Giọng của nàng khôi phục sự trấn định trước đây, nhưng trong đôi mắt như nước mùa thu mát lạnh kia mang theo chút nghi hoặc.
19 Bởi vì ban đêm phải đi huyện phủ dự tiệc cho nên ngày mười lăm, Tang Vi Sương ở cả ngày trong Như Ý thư trai của Cổ gia. Trong thư phòng Cổ lão gia, các tôi tớ đều cung kính giữ lễ đứng ở xa xa, trong tay Cổ lão gia cầm sổ sách mấy tháng gần đây, mặt ủ mày chau nói với Tang Vi Sương: - Nha đầu à, ngươi nói ta lúc đầu hợp tác với ngươi, cái gì cũng theo ngươi, giúp ngươi che giấu thân phận Thương Chủy Vũ, lại nhường ngươi sáu phần lợi nhuận, nhưng làm sao ngươi có thể………… Cổ lão gia đẩy đẩy một xấp giấy viết thư thật dày trên bàn: - Làm sao ngươi có thể viết cho Tố Bạch chết chứ! Ngươi xem những lá thư này đều là người khác gửi tới Như Ý thư trai đó! Một xấp dày thế này này! Ngươi không biết bộ hạ “Dị văn lục” bán ít hơn bộ thượng bao nhiêu đâu! Lỗ cho ta ban đầu còn sợ cung không đủ cầu đi in không kiêng nể gì hết! Ai da! Toàn bộ lỗ rồi! Lỗ rồi!.
20 Lâm Cảnh Thần sắc mặt vô cùng khó coi nói với Tang Vi Sương: - Tiểu Tang công tử, trong phủ xảy ra chút chuyện, ta không tiện ở lại lâu, để ta bảo Nùng Hoa dẫn cậu đi dạo trong phủ một chút.