41 Lâu Kiêm Gia chỉ nhìn Tang Vi Sương, không cần suy nghĩ liền đi về phía nàng. Áo choàng trắng như tuyết của hắn quét trên nền đất phát ra tiếng vang hòa với tiếng chuông rất êm tai nhưng lại khiến cho bầu không khí trong đại sảnh càng thêm cổ quái.
42 Dương Yên nghe nói Liễu quả phụ kia bệnh, nhờ người đi mời đại phu, đại phu cũng không dám tới, cuối cùng là lão cô cô của Liễu quả phụ cõng nàng ta đến y quán.
43 Trương Nữu Nữu thấy người bắt được nàng là Lâu Kiêm Gia, trong cơn bối rối nàng nhớ lúc nãy bị ai đó đẩy nên tức giận nhìn về phía sau. Thì thấy Cẩu Oa Tử đang chống nạnh cười đắc ý.
44 - Hắc, Hắc Tử, tới đây…… Cẩu Oa Tử cởi dây Hắc Tử, tiện tay xoa xoa đầu nó. Hắc Tử là một con chó săn lớn, quanh đây nhờ có nó mới không có chuyện trộm cắp vặt ban đêm, Hắc Tử đúng là một đại công thần.
45 Éc……. . vẫn bị nàng phát hiện. Vẻ mặt hắn luống cuống, giống như đứa trẻ mắc lỗi. Hắn phát ra những tiếng khàn khàn trong cổ họng như tiếng kêu đau thương của con báo nhỏ, tủi thân “giải thích” cho chính mình.
46 - Tang công tử, có thể đến trà lâu một chuyến không? Hắn vẫn giữ nụ cười thanh lịch hòa nhã như cũ. Nàng hiểu rõ, hắn không trách nàng, mà giận nàng. Điều này rất mâu thuẫn, nhưng nàng có thể khẳng định hắn oán nàng.
47 - Theo ta nhớ thì tam công tử quen biết Triệu Lục Ý. Tang Vi Sương chen ngang việc đối mắt giữa hai người họ, nhanh chóng nói sang chuyện khác. Dung Trinh tự hiểu ý nàng, cũng chỉ cười không đáp, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
48 - Tỷ, hôm qua đệ gặp phu nhân phu tử trên đường, bà ấy nói phu tử hỏi tại sao đệ không đến học đường?Hôm đó, sáng sớm Tang Cẩm Văn đã đến tìm Tang Vi Sương, hắn cũng rất khó hiểu tại sao đại tỷ không cho hắn đến học đường.
49 Đối với vấn đề này, biểu hiện của Nữu Nữu vô cùng khẩn trương, bàn tay nhỏ vẫn luôn bưng chén trà, dù chén trà rất nóng nàng cũng không hề nhận thấy. Nàng để ý là vì nàng từng nói trước mặt rất nhiều bọn trẻ rằng tương lai nàng muốn gả cho Lâu Kiêm Gia, điều này bằng hữu tốt nhất của nàng là Lý Đại Nha cũng biết.
50 Nghe tiếng kêu đau khổ của nàng, hắn dần buông lỏng tay, con ngươi hằn tơ máu nhìn chằm chằm môi nàng, cánh môi màu đỏ vô cùng kích thích giác quan của hắn.
51 Mấy ngày sau, Dương Yên lại bắt đầu bận trước bận sau thu dọn hành trang, hắn biết lần này thật sự phải rời khỏi huyện An, chuyến này đi không biết bao nhiêu năm mới có thể trở về nên buổi trưa hắn tìm Tang Vi Sương xin nghỉ, muốn đến chỗ mộ tổ phụ của hắn.
52 (Đồ thành: binh lính khi chiếm thành giết hết người dân trong thành, chuyện này xảy ra rất nhiều vào thời cổ đại của Trung Quốc)- Đương gia, có phải hơi gấp quá không? Dù sao chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong……… Dương Yên nói ra nghi hoặc trong lòng, đôi mắt hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Tang Vi Sương, dù sao trong lòng hắn cũng tràn đầy lưu luyến với trang viên này.
53 Căn cứ theo phán đoán lúc trước của nàng thì quân Tần sẽ trực tiếp tấn công vào Thiệu Châu cách nơi này chỉ hai mươi dặm, cho nên nàng mới ra lệnh Dương Yên đi về phía bắc, nhưng bây giờ xem ra nàng đã hoàn toàn đoán sai số lượng quân Tần.
54 Dương Yên vừa nói ra, Quá Tuyết và Vượng nhi như thấy được hi vọng, dùng hết sức lực đánh xe ngựa về phía trước. Nói thế nào thì họ cũng không muốn chết ở đây, thay vì chết còn không bằng để sống mà dùng thêm sức, chỉ cần vào được quận Lưu là họ sẽ an toàn, chỉ chút xíu nữa, chút xíu nữa.
55 Tang Vi Sương lúc này không có “tình cảm phức tạp” như Lâu Kiêm Gia, nàng cột con ngựa kia vào xe của Quá Tuyết, nàng cảm thấy mình đúng là xem tiền như mạng, kỳ thực nàng hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy đi mà không phải đứng đây cột ngựa vào xe ngựa trong khi quân Tần sắp đến “dưới mí mắt” rồi.
56 Lời tự giễu của Vân Thanh nghe vào tai thiết kỵ binh giống như rắn đang phun khí độc, hắn bất an hỏi: - Tướng quân, chúng ta có đi không? Hắn không dám dùng chữ “trốn”.
57 Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì người nam nhân kia lại xuất hiện. - Chủ tử mời Tang đương gia dự tiệc. Ông nói rồi nhìn Tang Vi Sương, lại nhìn Lâu Kiêm Gia phía sau nàng và Dương Yên.
58 Bạch Lộ sáng sớm hôm sau dẫn theo người ngựa trở lại, bọn họ đã truy đuổi qua trăm dặm, thấy đuổi quá sâu, sợ tình cờ gặp phải quân chủ lực của Tần bèn ở ngoài trăm dặm hạ lệnh bắn tên, bên của Bạch Lộ không hề chiếm được ưu thế trong trận chiến cung tên đó.
59 Tang Cẩm Văn nhìn hai người một lúc lâu mới nói: - Đại tỷ, khi nào Quá Tuyết mới có thể xuống giường chơi với đệ? Cẩm Văn rất lo cho thương thế của Quá Tuyết nhưng trong số những người ở đây chỉ có đại tỷ được đại phu giữ lại, những người khác đều không biết tình hình cụ thể của Quá Tuyết.
60 Tang Vi Sương kinh ngạc trong phút chốc, nàng đưa mắt nhìn Dương Yên thì thấy hắn mặt mày rạng rỡ, cười rất dịu dàng, nàng ngẩn người, suy nghĩ một lát:
- Ông ấy…….