1 Giang Tiêu Nhiên tỉnh dậy lúc sáng sớm.
Lúc đó ánh mặt trời không quá chói chang, ánh nắng yếu ớt chen vào khe hở của rèm cửa sổ, cửa sổ tỏa ra vầng sáng vàng nhạt, ánh lên bàn học chất đầy sách vở của cô.
2 Ngày chuyển sang Đức Cao, Giang Tiêu Nhiên dậy thật sớm.
Sáng sớm ở thành phố B rất yên tĩnh, an bình. Dọc đường phố đều vang lên tiếng kêu của các loại côn trùng không biết tên.
3 Hù doạ? Trong đầu Cố Dư Lâm thật xem thường từ này.
Dù sao đúng là không phát sinh chuyện gì, không ai biết một giây sau sẽ như thế nào, thầy chủ nhiệm không thể nói thêm điều gì, chỉ nói:
- Lần sau phải chú ý, loại việc này không thể xảy ra lần thứ hai… Còn nữa, em lấy điện thoại di động ở đâu ra? Trường này có cho phép mang điện thoại à?
… Rời xa trường học đã lâu, lại quên mất điều này, Giang Tiêu Nhiên khóc không ra nước mắt:
- Không phải em đang cống hiến cho trường học sao…?
Thầy chủ nhiệm cảm động với lời cô nói, sau đó liền tịch thu điện thoại của cô.
4 Không phải là cảm ứng tâm linh gì, mà vì cái bàn kia thật sự không giống với người thường… Trên bàn bày đầy sách tham khảo, cái bàn này cũng giống như chủ nhân của nó, cực kỳ sạch sẽ.
5 Âm thanh lục soát đồ đạc bên trong rất nhanh chóng dừng lại, Cố Dư Lâm ló đầu ra cửa sổ:
- Bạn tìm được chỗ trốn sao?
Giang Tiêu Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, oai phong lẫm liệt nhắm hai mắt:
- Cái này, cái này, bên cạnh có một nhà vệ sinh nam, các phòng làm việc khác đều khóa.
6 - Đổi phòng nha, đổi thành phòng âm nhạc số 8.
Giang Tiêu Nhiên:
- Được!
- Còn chưa ngủ?
- Bây giờ đi ngủ…
Điện thoại lại lóe lên một cái, cô lấy ra nhìn, cái tên thần thánh kia như phát ra ánh sáng, là tin nhắn của “Cố Dư Lâm”.
7 Một tay anh đặt trên ghế, vô tư gõ gõ, lúc Giang Tiêu Nhiên đang chăm chú nhìn vào bàn tay ấy, bàn tay kia lại đột nhiên di chuyển khỏi chiếc ghế.
Cô sửng sốt.
8 - Không có gì.
Anh nhíu lông mày:
- Mày uống canh đi!
Lý Gia Viên lập tức muốn nhìn vào điện thoại của anh ấy, bị anh ấy lắc mình một cái tránh kịp:
- Sao nào, còn ngại gãy xương chưa đủ à?
- M* nó!
Lý Gia Viên nói:
- Bây giờ mày bắt đầu có bí mật à?
Màn hình đột nhiên sáng lên, là tin nhắn từ Giang Tiêu Nhiên.
9 Cố Dư Lâm nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh hiểu ý cô, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi hướng sang một bên.
Đừng kiêu ngạo như vậy chứ!
Sau đó, cô thấy anh hất cằm lên, rồi nhẹ nhàng gật xuống một cái.
10 Thời gian tập luyện luôn trôi qua đặc biệt nhanh, tiết mục của cô và Cố Dư Lâm đương nhiên qua vòng chung kết của trường, tiến vào vòng loại của khu.
Địa điểm thi vòng loại của khu được tổ chức ở thành phố D, vì để có thời gian tập luyện rộng rãi, mọi người quyết định đến thành phố D trước 1 ngày.
11 Cố Dư Lâm nói:
- Không nhìn ra, hiệu suất làm việc của bạn cao như vậy.
- Đây có được xem là khích lệ không? - Cô cười hỏi.
Cố Dư Lâm cúi đầu nhìn cô, đúng lúc thấy lông mi như cây quạt nhỏ của cô.
12 Mãi đến khi cô đứng trước mặt anh ta, vỗ tay ra tiếng:
- Bạn xem chưa, mình chỉ múa vài động tác khiêu vũ, có thể thêm vào mấy động tác của bạn…
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua điếu thuốc, đã sắp cháy hết, nhưng anh chỉ mới hút một hơi.
13 Một bên ván giường truyền đến tiếng két, ngay sau đó, Triệu Gia Ánh từ từ ngồi dậy:
- Mình không nghe nổi nữa!
Giang Tiêu Nhiên:
?
Sau đó, người trên giường chậm rãi, vừa thăm dò, vừa có chút hưng phấn hỏi:
- Mình có thể bật đèn không?
Mở đèn, Triệu Gia Ánh che mắt, chỉ chỉ bọn họ, mở miệng nói:
- Mình có quấy rầy hai người không?
- …
Giang Tiêu Nhiên lặng lẽ nói:
- Bạn nghĩ gì vậy? Tóc mình bị vướng vào nút áo bạn ấy!
Triệu Gia Ánh nhún vai:
- Đối thoại của hai người thật là trêu chọc người mơ ngủ mà… “Đau!” “Mình sẽ nhẹ chút”.
14 Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Thấy sao?
Hạ Nguyễn nói:
- Nhảy rất tốt!
- Cảm ơn!
Phải cảm ơn thần tượng của mình nữa!
Anh ấy im lặng, rất nhanh nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
15 Triệu Gia Ánh lắc lắc điện thoại trong tay:
- Nói cho bạn biết một tin xấu, qua mấy tuần nữa là tháng kiểm tra rồi, rất quan trọng.
Giang Tiêu Nhiên:
- Không phải tháng 9 sau khai giảng đã kiểm tra rồi sao?
- Không có cách khác, đây chính là Đức Cao - Triệu Gia Ánh nói.
16 Giang Tiêu Nhiên đi đến nơi thường tập luyện, quả nhiên tìm được Cố Dư Lâm.
Anh ấy đang luyện thanh.
- Có tiến bộ đó!
Chờ anh luyện xong, Giang Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói:
- So với ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
17 Mọi người ở dưới bắt đầu ồn ào.
Một nam sinh ngồi đầu xem náo nhiệt:
- Không biết cuối cùng ai có thể ngồi cùng bàn Cố Dư Lâm nha!
Thầy giáo lắc đầu:
- Em không đủ cao, ngồi chỗ đó sẽ bị cản tầm nhìn.
18 Người cô nóng lên, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh mà hỏi:
- Còn một chút, mình uống hết hay là…?
Nói xong cô muốn vả vào miệng mình một cái.
Ngón tay anh thon dài đặt dưới bàn tay cô, hơi cong lên, cầm chai nước trở về:
- Để mình uống!
Cô nhìn theo chai nước chạm vào môi anh, lại nhìn theo thân chai, một ít nước chạy từ trên xuống, trượt vào miệng anh.
19 - A?
Cô bối rối một lúc, bấy giờ mới phản ứng kịp, lắp bắp nói:
- Hy vọng anh, tìm đường chết, tìm đường chết…
Ôi trời, cô đang nói gì thế?
Cố Dư Lâm bị cô chọc cười:
- Hy vọng tôi… tìm đường chết?
Cô nhanh chóng lắc đầu, rốt cục nhớ được:
- Hy vọng anh tìm đường chết mà tránh!
Cô thở dài một hơi.
20 Lời của cả bài hát đều đã viết xong, chỉ còn lại câu thứ ba từ dưới lên có một chỗ còn trống, nhưng bên cạnh có sẵn 3 từ để lựa chọn.
Cô đẩy đẩy bánh mì về phía anh:
- Bạn ăn trước đi, mình suy nghĩ một lát.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 50