1 - Rảnh nên có demo thôi @@
[. . . . . . ]
Cô - Bạch Lan là một sinh viên không mấy khá giả, tiền học phí tiền sinh hoạt mỗi tháng của cô và em gái mình đều dựa vào tiền học bổng và làm thêm của cô.
2 Buổi sáng anh thức dậy rất sớm, nhìn người con gái trên giường đang ngủ nhưng vẻ mặt vẫn đầy nét sợ hãi nằm co quắp trong chiếc chăn rất không vừa mắt.
3 " Hôm nay người ta sẽ phục vụ anh thật tốt a ~ "
" Cô xuống xe " Lâm Đình lạnh băng nói.
" Nhanh như vậy anh đã muốn người ta rồi sao? Anh thật nóng vội nha " Nhất Linh nũng nịu nói với anh rồi quay sang nói với thư ký của anh:
" Anh ấy bảo cô xuống xe "
Anh lạnh mặt nhìn thẳng vào mắt Nhất Linh:
" Tôi nói lần cuối cùng cô xuống xe "
Sau khi anh "thưởng thức" qua Bạch Lan liền càng trở nên khó tính.
4 " Bản thân mình cũng có ngày mạt hạng như thế này sao? "
Cô khóc rồi thiếp đi lúc nào cũng chẳng biết.
[. . . . . . ]
Buổi sáng Lâm Đình thức dậy, anh thấy cô nằm trên giường cũng không còn thấy chán ghét như lần đầu thấy cô.
5 " Anh đuổi em đi để uống rượu cho thoải mái sao? Anh dám uống rượu em sẽ cho anh ngủ trên sofa " Nhan Thiên Uyển lườm anh. Dáng vẻ bây giờ không khác gì cô vợ nhỏ giận chồng mình.
6 " Anh bên ngoài có người phụ nữ khác có phải không? " Nhất Linh nói.
" Tại sao tôi phải nói cho cô biết? " Lâm Đình lạnh nhạt trả lời.
" Dù sao em cũng là vợ anh, em không được quan tâm lo lắng đến cuộc sống của chồng mình sao? "
" Tôi còn chưa cho cô cái quyền đó "
Nói rồi Lâm Đình tức giận bỏ ra ngoài.
7 " Em tại sao lại khóc? Mau nói cho tôi biết. "
". . . " Cô vẫn khóc.
" Em không nói tôi liền đến nhà em mặc dù em không thích tôi vẫn phải đến. "
".
8 " Em cũng đói rồi nhỉ? Tôi về nhà nấu canh cho em "
" Anh nấu sao? Tôi hơi lo rằng mình phải rửa ruột đấy "
" Em không thể nói lời nào ngọt ngào hơn à? "
" Tôi không đấy thì thế nào? "
" Bớt ngang bướng đi, em vừa sinh xong đấy.
9 Ở bệnh viện một tuần sau đó thì Bạch Lan xuất viện. Hôm đó Lâm Đình bỗng nhiên không đến được. Anh gọi điện thoại cho cô.
" Hôm nay em xuất viện tôi không đến được do có cuộc họp đột xuất từ ban quản trị.
10 Ban đầu Lâm Đình chỉ định hôn để hù doạ Bạch Lan không ngờ được rằng càng hôn anh càng muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn dần trở nên dịu dàng không còn mạnh bạo nữa.
11 Private Story
- So ri vì sự chậm trễ này ~~ Tại dạo này thật sự không có ý tưởng mấy, hôm nay rảnh vừa viết xong đăng liền đó >w
===
" Em định đi đâu? " Lâm Đình thấy Bạch Lan cựa người thì càng ôm chặt hơn, anh vẫn nhắm mắt như khi đang ngủ.
12 " Chuyện đó tôi không quản được. " Anh lạnh nhạt trả lời lại quay sang đưa thức ăn đến miệng cô.
" Anh. . . " Bạch Lan ngượng ngùng lên tiếng.
" Không phải em đói à? Ăn của em đi quản làm gì.
13 " Anh hiểu em được bao nhiêu? Chúng ta mới bên nhau có mấy tháng? "
Lâm Đình bước đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói:
" Anh biết em lo lắng chúng ta sẽ bị hiểu sai tình cảm của mình dành cho đối phương, nhưng em phải tin tưởng anh, tình cảm của anh dành cho em, anh hiểu rõ.
14 Cô lê đôi chân nặng trĩu bước đi, trái tim rỉ máu đến đau thắt lại. Nhưng cô còn lựa chọn khác sao? Cô phải rời đi, trả lại những điều khi cô chưa xuất hiện.
15 Thư ký dẫn cô đến tầng 30. Cô hơi ngạc nhiên do lúc nãy ở dưới đại sảnh có nhìn qua sơ đồ tầng 30 là dành riêng cho tổng tài.
Đang suy nghĩ thì cô đã đi đến trước cửa phòng tổng tài.
16 Sau khi cô bước xuống không biết bao nhiêu con mắt đã nhìn chằm chằm vào cô.
Đàn ông nhìn cô vì sự kiều mị. Chiếc váy cô mặc bó sát người làm lộ rõ thân hình quyến rũ của cô.
17 Lâm Đình bước xuống sân khấu, mọi người đều hướng mắt theo nơi anh bước đến.
" Lâm phu nhân, có thể nhảy với tôi một điệu hay không? "
Tiếng nói trầm khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu Bạch Lan, cô vẫn còn sửng sốt vì sự việc anh tuyên bố trên sân khấu vẫn chưa định thần lại.
18 Cô còn chưa kịp đi được hai bước đã bị người đằng sau đè lên cửa hôn xuống.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh liên tục muốn cậy mở hàm răng đang cắn chặt của cô để tiến vào nhưng không được.
19 Lâm Đình dày vò cô hết lần này đến lần khác. Mỗi lần tiến đến của anh như những cơn sóng lớn vậy, dần dần lôi kéo Bạch Lan đến giữa biển sâu sau đó là bị chìm đắm dưới đáy dại dương sâu thẳm không thoát ra được.
20 Lâm Đình bế cô vào bồn tắm, ngâm nước ấm để người không còn lạnh nữa.
Khi chạm vào da thịt Bạch Lan, cảm giác đầu tiên của anh chính là lạnh băng. Anh lại thở dài nói:
" Cho dù em có không quan tâm bản thân mình đi nữa, không ai quan tâm em đi nữa thì vẫn còn anh, anh quan tâm, anh đau lòng.