1 Cuộc đời chán nản, cuộc sống keo kiệt, cuộc sống này qua bất công, bất công tới nỗi nhấn chìm cả một người vô tội như cô. Cô thật thua thiệt, vừa ra đời lại vứt bỏ, vừa mở mắt chào đời lại phải khóc oa oa trước cái cô nhi viện mà người phụ nữ nào đó đã bỏ cái bọc tã trước cổng cô nhi với vào cái buổi sáng tinh mơ 1h, cách sau đó độ hai tiếng đồng hồ khi cái lạnh ngoài trời khiến cô không còn muốn thở nửa thì người ta mới phát hiện cô và đưa cô vào uống giọt sữa đầu.
2 Hơi đau nhức cơ thể như thiêu đốt, nhạt nhoà mở mắt, ánh nắng, có ánh náng, loại ánh nắng lung linh như sao, loại khí có chút mùi mục nát của gỗ thô. Không phải chứ, cô bị gas nổ còn có thể mở mắt có nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng nếu thế thì cô còn sống không phải họ sẽ đưa cô đi cấp cứu sao? Nhưng nơi này là ngôi nhà gỗ mục nát nha, có cảm giác như nàng đang ở trong rừng.
3 Qua trí nhớ của ‘Hàn Tuyết Tình” với bộ truyện nàng đọc hình như đại lục này chia làm 4 phía, theo các loại thú thần Phượng, Rồng, Rùa, Kì lân cai quản các mùa hạ thu đông xuân cũng như cai quản các hướng BẮc Nam Tây Đông.
4 Sau nghe lời nghiêm khắc kia của Tuyết Tình hắn lại bị Tuyết Tư giật đứng lên cho ngồi vào ghế, sức hắn khá yếu cơ bản lại không chống lại bị ca ca nàng theo hành động làm theo.
5 Tuyết, tuyết hai bên đường, trước mặt, màu trắng toàn là màu trắng, rất đẹp,nhưng nó có chút gì đó thật sự cho sự trong trắng, loại màu của sự chia tay, nó cũng đại biểu cho một thế giới khác, nhưng ở một số nước màu trắng lại là màu may mắn, chính nàng cũng không biết nơi này nghĩ màu trắng như thế nào.
6 Nhìn ngoài trời, tuyết không rơi, gió lạnh nhưng lạnh thật, ca ca cũng đã xuống bếp chuẩn bị bữa ăn, tên hoàng tử kia cũng đã trở lại phòng, tiết học kia cũng đã kết thúc.
7 Một ngày trôi kể từ khi tên hoàng tử chết bầm nào đó tới ở nhà nàng, mỗi buổi sáng bị hắn cho nuốt chữ chưa hết. Bây giờ, lúc ngồi ăn cơm cũng phải nghiến răng nghiến lợi nghe hắn giản đạo, người ta nói “trời đánh tránh bữa ăn” bây giờ thì nàng hiểu thật rõ câu đó……T~T.
8 Nhanh quá một ngày rồi lại một ngày nữa, tuyết rơi rất nhiều, ngồi trong nhà nhìn ra rất đẹp, nhìn cái cảnh sơ sác của làng mạc lại cảm thấy yên bình, đời con người thế này thì tốt.
9 Nơi tết cũng sắp đến, nhà nàng cũng phải chuẩn bị lương thực chi mùa vụ và những ngày sắp tới, hoa quả sau vườn còn khá nhiều có thể nhắm chừng ăn nữa năm thịt thỏ có thể nữa năm nữa.
10 Sáng mặt trời lửng lờ trên núi, chim cất giọng hót, hoa khoe sắc, Tuyết Tình mở mắt ngồi dậy trên giường, hiện tại ca ca Hàn Tuyết Tư đi ra đồng hiện tại nên gieo mạ rồi.
11 _khi nào học…sư…phụ_cố nặn ra bộ mặt thật sự đáng yêu dù biết lời nói kia gần khiến nàng mửa_. . . . không cần, đến lúc nào ngươi muốn học_liếc sang nàng, thật sự tay nghề nàng không tệ có thể các món ăn nấu ra còn hơn cả đám đầu bếp trong cung, còn có những món hắn chính là không biết tên,nhưng Hàn Tuyết Tư vì qua thương yêu người muội muội này nên sợ nàng bé nên vất vả với lại nữ oa 6 tuổi làm việc bếp núc rất dễ xảy ra chuyện không may đúng lúc có hắn biết sử dụng ít đồ nên hắn trở thành kiêm đầu bếp cho cái gia đình nhỏ này…gia đình? À không nên nói là nhà nhỏ cho người sống chứ, từ đâu ra hắn lại xem nó trở thành nhà?_với lại không cần gọi ta một sư phụ hai sư phụ, như thế thật không quen gọi như thường đi!!_ân_ngươi không nói ta cũng nói dù gì câu kia thật sự muốn buồn nôn, số phận của nàng do nàng quyết định ai dám đứng ra dậy dỗ nàng?_vậy trưa này ngươi dạy ta?_ân.
12 _ân. . vậy nấu thôi_tỉnh bơ, xoắn tay áo, đặt chảo vào bếp cho chút dầu vào, nhưng rồi ngừng lại, quay sang nàng_sách nho không phải là kinh thánh, chúng rất khác nhau với lại sách của thư sĩ là loại sách…….
13 Nhanh nhanh*CẠCH*_tiếng chìa khoá bị hỏng buông ra, nắp rương mở ra…………. . gì chứ là sách? Không phải vàng cũng chẳng phải châu chỉ vẻn vẹn hai quyển sách, gì chứ? Này, công sức của nàng, đang đùa đúng không?Chơi như thế vui lắm sao lão thiên? Chết tiệc, đem quyển sách lên tay định nép xuống đất, nhưng vào mắt nàng là dòng chữ khá đẹp*Thánh điện thư*.
14 Trời về đêm, gió lạnh thổi vào nhà, ánh trăng vàng mờ nhạt chiếu rọi yếu ớt rải rác trên ,mặt đất, áng mây trôi lững lờ, bên trong cái chuồng xen bằng những cây gỗ thô sơ, như làm cho có làm những khối thịt màu đen nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, ánh mắt to tròn sáng rực nhìn chằm chú bóng người yên lặng bên kia, chốc lát lại mò tới gần hơn.
15 Ngồi trên bàn ăn cơm, chỉ nghe tiếng bát đũa vô ý chạm vào len ken cùng tiếng cơm hai huynh muội nàng, bên ngoài thì gió cứ xào xạc đùa giỡn trong không trung_.
16 Sau khi Hàn Tuyết Tư rời đi, Tuyết Tình nhanh tay dọn lại nhà cửa một lần sau đó, quay sang nhà kho lấy quyển sách ma pháp trở lại phòng. Sau khi xem xong cửa ngõ nàng leo lên giường mang quyển sách huyễn lực hết học tới nuốt……Gần hai canh giờ, Tuyết Tình thở dài, rốt cuộc cũng buông sách xuống, đứng dậy ra sau bếp làm đồ ăn, nàng nên mang đồ ăn cho ca ca của nàng, nếu không lại để hắn đói mà chết mất.
17 Bên kia sông, một ngày nắng ấm nhưng công nhân khiên vát thì là nực không ấm. Bên kia bàn tay vát đá trên vai, thân trần, trên người đã chảy giọt mồ hôi làm cho cơ thể bóng loáng.
18 Sau khi dọn dẹp, Tuyết Tư nán lại dặn dò Tuyết Tình một chút rồi mới thả nàng đi về. Về tới nhà nhanh tay lau dọn kỉ một chút sau đó tiếp tục vào trên giường, mang quyển sách ma pháp ra đọc, trong người nàng hiện giờ chưa chắc có nguyên tố tu luyện ma pháp, nghe nói sau khi lên 12 tuổi ma pháp trời ban mới thấy được rõ ràng, nhưng dù sao không thử làm sao biết a~ Đọc xong quyển sách nắm rõ các bước, ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại, tập trung hết tinh thần vào vị trí trước mắt.
19 Một ngày lại trôi qua, Hàn Tuyết Tư mới về đã cằn nhằn suốt chuyện hồi trưa Hàn Tuyết Tư không nghe lời đi mang cơm cho hắn. Đến tận tới bữa ăn mới chịu thôi, thật sự có người thân cùng tình cảm huynh muội rất tốt không phải sao? Nhưng nếu Tuyết Tư bắt nàng ở nhà hoài như thế thì không phải là cách tốt, chính nàng còn lo học dược cùng vũ kĩ để luyện hệ song tu, hiện tại mất cả buổi chiều các mạch chỉ mới khai thông qua hai mạch, mệt chết nàng.
20 _ta…_ta chưa nói xong!!!_ngắt lời hắn, nàng đứng dậy nhìn bầu trời đen qua cửa sổ_ta biết ngươi sẽ nói có thể, ngay cả đó là đánh đổi bằng tính mạng, nhưng ngươi có nghĩ khi tình huống khi xảy ra thì chỉ còn ta trên đời vậy lời hứa mãi mãi ở bên ta ngươi đi đâu thực hiện?_xoay người nhìn Hàn Tuyết Tư ngồi trên bàn, ánh sáng đèn yếu ớt chiếu rọi lên khuôn mặt hắn_.