61 Trăng chiếu qua Tây viện, trong màn đêm, một bóng người bò dậy khỏi giường, nàng đưa tay sờ vào bộ y phục màu đen bên giường và một chiếc khăn che mặt màu đen được xé ra đã chuẩn bị sẵn trước đó.
62 - Là ngươi………
Đúng lúc này nàng nghe tiếng cổng mở, tiếng vô số thủ vệ vào trong viện.
Nàng chăm chú nhìn người trên giường, cái nhìn ấy đầy phức tạp và sâu thẳm, khiến nam nhân sắt đá trên giường hơi hoảng hốt, hắn là một tử sĩ cũng giống như các tướng sĩ Phật Tháp khác vốn nên vô tình vô cảm tại sao lại vì một ánh mắt mà hoảng hốt?
Hắn chỉ nghe hắc y nhân có sợi dây thừng thắt bên hông nhảy lên xà nhà rời đi nói với hắn:
- Trừ phi ngủ say không tỉnh, ngươi mới có thể sống.
63 Nếu nàng nhớ không sai thì có một lần Thần nhị gia tự xưng “bổn hầu”, nhưng người được phong hầu là Thần gia gia chủ, vậy không phải Thần nhị gia chính là Thần gia gia chủ sao?
Nghĩ đến đây lưng Tang Vi Sương chợt lạnh, hai hàng chân mày nhíu chặt, không nói được câu nào.
64 Vân Tứ cười khổ, Hoa Dương nhỏ tuổi, cô ấy không biết sau này, khi cô ấy tuẫn quốc, mười bảy người kia không hề do dự uống thuốc độc, chỉ vì những lời khi đó của cô ấy.
65 Phó Họa Khánh nhìn hắn, nói:
- Ngày mai sẽ có một tử tù tới thay thế ngươi, A Tứ ngươi trở lại làm chính mình đi, đến bên cạnh ta.
Những lời này như sấm mùa xuân đánh vào lòng Vân Tứ, hắn có thể trở về làm chính hắn…….
66 - Xảy ra chuyện gì?
Tiếng kêu to khỏe truyền đến, một đại hán cưỡi ngựa từ phía sau chạy tới, là thị vệ của Thần gia gia chủ đang hỏi những người đi trước đội ngũ xem đã xảy ra chuyện gì.
67 Editor:Trong chương này, có một số đoạn 2 ông cháu chỉ dùng khẩu hình miệng nói chuyện với nhau chứ không phát ra âm thanh, mình để trong dấu "", còn dấu - đầu câu là những chỗ đối thoại hoặc độc thoại có phát ra âm thanh.
68 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Tang Vi Sương cũng giống như Dương Yên đều không hiểu vì sao Thần nhị gia lại đưa cả nhà họ đến ở tại Thần gia biệt phủ?
Nàng còn đặc biệt bảo phu xe dừng xe ngựa để đi tìm Thần nhị gia nói chuyện nhưng còn chưa xuống xe thì đã bị Chử Quy cản lại.
69 - Cô nương có việc gì thì vào nói đi.
Tang Vi Sương cười nói.
Tiếng rèm ngọc va vào nhau, một thiếu nữ tay cầm khăn lụa, thắt lưng yểu điệu nhẹ xoay người, xuất hiện trước mặt Tang Vi Sương, khuôn mặt nàng ấy nhỏ nhắn cỡ bàn tay, mặt mũi xinh đẹp, sóng mắt linh động tựa nước mùa thu.
70 Vẻ mặt Thần nhị gia âm trầm, đôi môi tựa như mang ý giễu cợt:
- Không, gia càng thích câu “Khả liên Vô Định hà biên cốt, Do thị xuân khuê mộng lý nhân” hơn.
71 Tang Vi Sương thực giống như bị đánh một gậy vào đầu! Uổng cho nàng một lòng nhớ đến hắn, muốn về gặp hắn trước khi hắn ngủ, ngược lại hắn lại cùng Cẩm Văn và Dương Yên phụng bồi mấy vị cô nương ở đây uống trà tán gẫu!
Nghe đi, muộn thế này mà họ còn nói nói cười cười, hoàn toàn quên mất chuyện ngủ nghê rồi!
- Lâu công tử, khóa ngọc này không phải chơi như vậy đâu.
72 (Khánh là một loại nhạc cụ)
- Trời ơi………
Dương Yên và Cẩm Văn than thở.
Ngay cả Tang Vi Sương cũng chấn động, nàng từng là công chúa tôn quý, phụ hoàng nàng thích ngọc, từng tích góp ngọc trong thiên hạ nhưng cũng chưa từng xây một nơi chứa ngọc như Thần gia gia chủ, ngọc thạch ở đây gọi là đứng đầu thiên hạ cũng không quá………
Nhưng Tang Vi Sương không quên mục đích nàng dẫn Lâu Kiêm Gia đến nơi này.
73 - Ồ………
Hắn kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm rét lạnh.
Nếu Tang Vi Sương đã nói thì Thần Tố Hi cũng hỏi nguyên do, rồi nàng hỏi về chuyến đi Ngô quốc năm năm trước của hắn và khối ngọc trong hộp gỗ đàn hương đỏ mà lão hòa thượng bệnh nặng kia cho hắn.
74 Lâu Kiêm Gia ngưng việc đối mắt với Thần Tố Hi, từ từ gật đầu rồi lắc đầu, cũng giống trước kia, trí nhớ của hắn cứ như là cái bóng lóe lên trong đầu hắn, khi hắn cố sức muốn bắt lấy thì đầu óc trống rỗng, chỉ còn những ký ức tỉnh tỉnh mê mê suốt ba năm ở huyện lệnh phủ và mấy tháng tốt đẹp ở chung với Vi Sương và Tang gia trà trang.
75 Hôm đó Tang Vi Sương thương lượng xong một cửa hàng với người ta, quá trình tương đối thuận lợi, nàng bèn vòng đến phố Tây, đi nhìn Lâu Kiêm Gia.
Nàng vừa vào cửa hàng ngọc thạch liền có người hầu ra nghênh đón:
- Tang đương gia hôm nay đến sớm, Lâu tiên sinh và Triệu sư phụ đang gặp khách, để tôi dẫn đương gia vào phòng trà ngồi một lát.
76 Tang Vi Sương híp mắt nhìn một bóng trắng trong đám người, cho dù hắn có cúi đầu trầm mặc, cố sức giấu mình đi nữa thì trong mắt nàng, hắn vĩnh viễn là tiêu điểm nàng dõi theo giữa đám đông, những người khác đều chỉ làm nền cho hắn mà thôi.
77 - Chính là yến hội tụ tập rất nhiều tài tử sông Hoài, đại tỷ dẫn Cẩm Văn đi xem cho biết đi mà.
Cẩm Văn chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục:
- Đông Diêu có tam mỹ, đó là mẫu đơn ở Lạc đô, tuyết trắng ở Thượng Lâm và khói sóng trên sông Hoài.
78 Tang Vi Sương nghe vậy thì mất hết hứng thú, nguyên nhân là nàng biết thuật mệnh lý, nàng cũng từng học huyền học với thái phó, nhưng từ đầu đến cuối nàng không thể nào tin được nó, cho dù đã trải qua cái chết một lần nàng vẫn không thể nào tin tưởng……
Ngược lại hai nha đầu Thục Điệp và Niệp Hiệp, Dương Yên và Tang Cẩm Văn còn trẻ đều tỏ vẻ hứng thú, thấy bánh hoa đào đã ăn hết, Cẩm Văn kéo tay Dương Yên và Thục Điệp nói:
- Hai vị tỷ tỷ, Dương Yên ca ca, chúng ta cũng đi xem thử đi!
Cẩm Văn lại nhìn về phía Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia đang ngồi yên:
- Hai vị đại ca! Hai người cũng đừng ngồi nữa!
Tang Cẩm Văn lại đưa tay kéo Vi Sương, hắn trừng mắt như trẻ con, hạ giọng nói:
- Đại tỷ, hôm nay sinh nhật tỷ, là ngày may mắn nhất, nên đi xin một quẻ đi, bà lão bán bánh đã nói là rất linh nghiệm mà!
Cẩm Văn thuyết phục Tang Vi Sương thành công, rất có cảm giác thành tựu, lúc này ba người Vấn Ngọc, Thục Điệp và Niệp Hiệp đã đứng trước quầy của Bán tiên trai.
79 - Tỷ, chúng ta cũng vào đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Văn rõ ràng rất khẩn trương, hắn đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay. Theo hắn được biết từ chỗ Vấn Ngọc, thành Hoài Châu mấy năm gần đây nổi lên việc chọn con em ưu tú khoảng mười đến mười bốn tuổi thuộc gia đình tử tế trong Đào hoa yến để đưa vào Lạc đô bồi dưỡng nhân tài cho triều đình.
80 Tang Cẩm Văn nghe tiếng đại tỷ gọi, nhìn lại thì thấy Tang Vi Sương đứng trong đám đông, mang theo khí thế mạnh mẽ bẩm sinh, một mình tỷ ấy đứng đó là đủ thu hút ánh nhìn của hắn, những người khác chỉ làm nền mà thôi.