1 “Giúp em đem những cuốn sách này để lên giá sách được không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói. Anh hơi mệt chút, nhưng vẫn đáp lại ánh mắt tôi bằng mỉm cười gật đầu, ôm lấy một chồng sách Nhìn anh sắp xong hai chồng sách, di động trong túi áo rung, tôi mới rời đi phòng anh, đến phòng khách nghe điện thoại.
2 Chuông cửa vang lên. Anh chủ động đi mở cửa. Từ mười giờ anh liền bỏ hết chuyện trong tay bắt đầu ngồi chờ Thiên Ngữ Thiên Ngữ vẫn là đứa hồ lồ, rõ ràng 9 giờ rưỡi ra cửa, hiện tại mới đến … đường đi chỉ tốn 20 phút, cô lại đi gần một giờ.
3 Nếu bắt tôi định nghĩa từ “Bạn xấu” thì…, tôi nhất định chọn Thiên Ngữ làm hình tượng tiêu biểu. Thật không biết cô nói gì với Tần Lộ, sau khi đeo nhẫn, dù tôi dỗ théo nào, anh sống chết không chịu lấy xuống.
4 Buổi sáng đưa Tần Lộ đi làm, cô liền ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt anh không quá thân mật. Tần Lộ đang làm ở công ty IT của một người bạn trước kia, không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cũng là tổ chức tinh anh là một công ty chuyên biên soạn chương trình cho các công ty lớn.
5 Gác điện thoại Tình Thiên, giống như gặp mộng mới tỉnh, không biết mình đang làm gì đó, bước tiếp theo phải làm cái gì. Từ trong túi công văn rút ra thời khóa biểu ở viện phúc lợi.
6 Lại kẹt xe. Về nhà đã sắp 5 giờ 15. Tôi đem văn kiện khóa vào tủ bảo hiểm. nhìn mình trong gương, tóc dài bị gió thổi có hơi loạn. Hôm nay chạy tới chạy lui, cũng không biết làm cái gì.
7 Đêm khuya tiếng chuông thật sự chói tai, tôi vừa mới ngủ, liền bị đánh thức. Tôi liền cầm lên. Có chút tạp âm, lại không nghe thấy tiếng người nói. “A lô.
8 Nếu không phải tay phải đang đeo nhẫn, tôi thật sự sẽ quên mình đã kết hôn, bên cạnh người chồng “Khốc” hơn băng của mình. Cảm giác của nhóm người Hải Dương thì chuyện tôi cùng một chỗ với Tần Lộ là sự hy sinh, nên cảm thấy áy náy.
9 Rất nhiều người quan tâm chúng ta với những góc độ khác nhau. Cho nên tiêu đề chương này hơi có chút phụ họa cho chương một, nhưng đây thực sự là hai vấn đề khác nhau, sự lung túng hoặc khó xử của tôi dượng nhiên cũng có một mức độ nhất định.
10 Hôm nay thật sự là mệt muốn chết rồi. Trải qua trận hoạt động ở trường đại học, công việc ở viện phúc lợi lành phải bỏ ngang nữa chừng, tham gia cái hoạt động “Tâm lý sức khỏe của sinh viên đại học”, là cái băng gôn treo ở phòng giáo viên, rồi ngồi ở một dãy băng ghế “tâm sự” cùng sinh viên.
11 Thứ Sáu, thời tiết rất tốt. Hiệu quả âm thanh trong xe không tốt lắm, Tần Lộ nghe không được chuyên tâm, có một nửa thời gian là ngồi ngẩn người nhìn đầu máy CD ―― ta thật sự là càng ngày càng quen thuộc cái gượng mặt ko thể đoán được của anh.
12 Buổi chiều, chờ Tần Lộ dọn dẹp xong bàn làm việc, tôi xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu a ~ ngày hôm nay thu hoạch không ít, nhưng mà một chút đầu mối cho chuyên phát sinh hôm bữa đều không có.
13 Sau sự kiện “tăng ca”, tôi và Tần Lộ nghỉ ở nhà vài ngày. Tất cả mọi người đều tới thăm ta, không ai trách ta, chỉ có Thiên Ngữ nói một câu làm cho ta cả đêm không cách nào ngủ yên được.
14 Hai tuần sau chúng tôi xuất viện. Lại phải thêm một tháng nữa mọi việc “khôi phục lại bình thường”. Bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mình giống như gặp phải ác mộng vậy.
15 Tháng bảy, nóng. Tháng tám, nóng. Tháng chín, nóng. Tháng 10 , nóng. Tháng mười một, cuối cùng cũng hạ nhiệt một chút. Mùa thu Thượng Hải là đẹp nhất.
16 Nếu đó là ảo giác thì cực kỳ tàn nhẫn. Lý tính của tôi nói với bản thân, nước mắt mà hôm đó tôi nhìn thấy không phải nhìn lầm, nhưng điều đó đối với tôi càng tàn nhẫn hơn.
17 Nhớ hoặc quên. Độc thoại của người tự kỷ. Một tháng, rét lạnh. Chủ nhiệm khoa đã nhận được đơn xin từ chức của tôi. Nửa năm này tôi nghỉ phép còn nhiều hơn thời gian đi làm nên cũng không có gì để giữ lại.
18 Đau, thống khổ. Tôi nên buông tay. Vé máy bay lúc 8 giờ tối ngày 28 Tết. Chuyến bay về Thâm Quyến rất nhiều, mọi chuyện đều rất tiện nghi. Cho nên tôi cũng đủ thời gian để dọn dẹp lại nhà cửa.
19 Chuyện này nằm trong kế hoạch nhưng khi càm tờ báo cáo thì tim tôi đập dữ dội. Đứng ở dãy hành lang khoa phụ sản, nhìn “Chiến hữu” xung quanh, trong đàu tôi chỉ có một ý nghĩ “Sinh, hay là không sinh?”Gọi điện cho bác sĩ Mặc.
20 Tay nghề của bác sĩ Mặc rất tốt, Tần Lộ học cũng rất nhanh. “Cà tím kho tàu nên để lửa nhỏ, ăn nhiều một chút. ” Bác sĩ Mặc vẫn cười tủm tỉm, cười đến tôi muốn lạnh cả người luôn, cố mà vùi đầu vô chén cơm.