21 Tốt Chủ nhật cứ như vậy trôi qua. . . . . . Về nhà đã là chín giờ tối. Lập tức kêu Tần Lộ đi tắm, bản thân cũng sắp xếp xong quần áo rồi đi ngâm nước nóng.
22 Cảm thấy rất muốn ngủ nên tôi dậy trễ một chút. Rửa mặt xong anh đã làm xong điểm tâm, rất phong phú nha. . . . . . Sữa, mật ong, trứng gà, cà bi. . .
23 Tiểu đệ Chu Bất Ly ( vì bác sĩ Mặc sẽ không nói lung tung ) không biết nói gì với Tần Lộ, ăn cơm tối xong, cùng nhau rửa chén xong, Tần lộ không nói tiếng nào kéo tôi lên lầu.
24 Khi còn là một cô bé ngây thơ, tôi cũng xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, khi đó còn lưu hành truyện Quỳnh Dao, còn chưa phải như loại tiểu thuyết thích cảnh nhà giàu như nay, thậm chí nói, vấn đề kinh tế là một trong những trướng ngại tốt nhất giữa mối quan hệ của nam nữ chính, bao nhiêu tình cảm tốt đẹp đều chết non dưới một chữ “Tiền”.
25 Buổi sáng, Hải Dương và Tình Thiên dẫn theo em bé đến thăm tôi. Em bé đã một tuổi nửa rồi, vừa biết đi, còn chưa vững lại thích đi tùng lung. Đi vài bước là ngã trên nệm, lãi không khóc mà miệng cứ ơ ơ nói cái gì đó, vỗ vỗ tay rồi đứng dậy.
26 “To. ” Anh cúi đầu nói một câu. Tôi nghe không rõ, hỏi anh, anh lại đặng ra một câu: “To. ”Tôi còn chưa hiểu, nhưng anh không để ý tới tôi nữa mà chuyên tâm cắt bỏ móng chân giùm tôi.
27 Tỉnh lại đã ở phòng bệnh. Hải Dương một tấc cũng không rời Tần Lộ, Tần Lộ ngoan ngoãn ngồi trước giường chờ tôi tỉnh lại. “Em bé đâu. . . . . . ”Giọng tôi có chút khàn, tôi đột nhiên nghĩ tới mấy phụ nữ mới sinh xong em bé trong phim truyền hình, cười đến phi thường hạnh phúc.