1 Huyền Vũ hồ trong Huyền Vũ môn nằm ở Đông Bắc thành Kim Lăng, cổ xưng tang bạc, thời Tam quốc, lúc Tôn Quyền Đông Ngô từng ở chỗ này huấn luyện Thủy sư, lại xưng là Luyện hồ; theo truyền thuyết trong hồ từng xuất hiện Hắc Long, nên đổi tên thành hồ Huyền Vũ.
2 "Tứ tiểu thư, mau, mau" Hỉ nhi thở hổn hển vọt vào gian phòng, vui vẻ nói: "Lão gia. . . . . . lão gia muốn gặp tiểu thư. Nhanh lên, mau thay xiêm y thôi.
3 "Ta năm nay đã mười sáu tuổi, không phải tiểu hài tử. " Nàng tức giận hai gò má đỏ ửng. Đông Phương Duật cười một tiếng, "Ngươi biết Diêm hoàng bao nhiêu tuổi sao? Hắn đã ba mươi tư, cũng có thể coi là cha của ngươi.
4 "Ngươi là ai?" Đông Phương Uy Uy chắp hai tay ở sau lưng, đi một vòng quanh người Phùng Si Tâm, chất vấn: "Nơi này chính là cấm địa, người ngoài không thể tùy tiện đi vào.
5 Sáng sớm, khí lạnh bao phủ khắp mọi nơi, hắn đem Phùng Si Tâm từ trong mộng đẹp say sưa tỉnh dậy. Hơi thở ấm áp bên tai không làm nàng cảm thấy đỏ mặt nữa —— nàng thích cảm giác khi tỉnh giấc được nằm trong lồng ngực hắn, thật muốn cả đời không thức dậy.
6 Hôm nay nhiệt độ đặc biệt xuống thấp, tầng mây cũng thật dầy, ngay cả ánh mặt trời cũng không xuyên qua được, làm cho người ta có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
7 "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. " Sau một hồi yên lặng, Ngọc Tu La thở dài nói. Những lời này chính là tiếng lòng của mọi người ở đây.
8 Phùng Si Tâm nhìn một đống chén chưa rửa kia, hai tay đã mềm nhũn vô lực. Nàng liên tục rửa ba ngày, hơn nữa mỗi lần phải rửa sạch hơn hai trăm chén, hơn hai trăm đôi đũa cùng mười mấy cái mâm lớn nhỏ tất cả, chỉ nhìn thôi cũng đã hoảng sợ.
9 Khi xe ngựa một đường vui vẻ trở lại Kim Lăng, Phùng Si Tâm một trận hoảng hốt, có cảnh vật vẫn như cũ, nhân sự toàn bộ không phải là thương tang cảm.
10 "Ngân Tu La, ta là Đại tiểu thư Đường Môn, ngươi lại dám vô lễ với ta?" Đường Tĩnh Mi người bị trói, trong miệng còn không ngừng phát ra âm thanh nhục mạ, "Ngân Tu La, ngươi là người điếc sao? Còn không cởi trói cho bổn tiểu thư ——"Đáng tiếc thay, dù cho nàng mắng có khó nghe hơn nữa, Ngân Tu La cũng chỉ khinh bỉ mà nhìn, rồi lặng lẽ đi phía sau nàng.