1 “Luyện ngục thiên sứ” là tổ chức xã hội đen lớn nhất Trung Quốc hiện nay, đã có hơn trăm năm lịch sử. Năm đó hắc bang đã từng giúp chính phủ, trong cuộc nội chiến khi đó lại dùng sức lực toàn bang hỗ trợ chính phủ, cho nên hiện giờ vẫn bình an vô sự trước chính phủ.
2 “Bịch! Rầm!” Hai tiếng động lớn, cửa lớn Nhan gia mở ra rồi lại đóng vào, lập tức trong mắt và cả trên mặt Nhan Kiến Thành nhiễm chán ghét không chút nào che dấu.
3 Mưa phùn rơi xuống rải đều trong trời đất mênh mông như dải lụa trắng chụp xuống đêm tối. Ban đêm yên tĩnh, luôn luôn phát sinh chuyện không yên bình.
4 Sinh hoạt Nhan Nhuế Ninh vẫn như trước, mỗi ngày đi làm, thỉnh thoảng làm vài ca phẫu thuật. Lại là một ngày yên ả đến phiên Nhan Nhuế Ninh trực ban. Cũng như bình thường, kiểm tra tất cả các phòng bệnh, viết nhật ký trực ban, xong xuôi trời đã tối muộn, vào thời điểm này cũng không còn chuyện gì, Nhan Nhuế Ninh chuẩn bị ghé trên bàn ngủ một lát dưỡng thần, sau khi trời sáng vẫn phải tiếp tục làm việc.
5 “Anh buông ra cho tôi, anh dã man quá đấy!” Sau 12 tuổi, chưa từng có người nào dám đối với cô như vậy. “Đến rồi, ngoan, xuống xe, chúng ta về nhà giải quyết, nên trở về nghỉ ngơi thôi.
6 Cô muốn mắng chửi người, cô thật muốn mắng chửi người. Ai có thể nói cho cô biết, vì sao tên đàn ông này lại ngồi trong nhà cô?“Làm sao anh có chìa khóa nhà tôi?” Anh chàng nghe xong nở nụ cười nhạt một bộ dáng đẹp trai khiến Nhan Nhuế Ninh sửng sốt.
7 Một văn phòng, ba người, an tĩnh không ai nói chuyện. “Ninh nhi, em còn đang trách anh sao?” Người đàn ông anh tuấn tao nhã khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ưu thương.
8 Bác sĩ Nhan hôm nay vô cùng tức giận, cơ hồ không ai dám đặt chân vào phòng làm việc của cô. “Bác sĩ Nhan, có người tìm. ” Tiếng tiểu hộ sĩ nho nhỏ, tay đang run run.
9 Kể từ ngày Cố Hạo Minh đi làm nhiệm vụ, cũng không thấy nửa tin nhắn gửi về. Không còn ai đưa cơm trưa, không ai thu thập hoa hồng mỗi ngày, Nhan Nhuế Ninh bỗng nhiên có chút không quen.
10 Kỳ thật Cố Hạo Minh vẫn không đồng ý để Nhan Nhuế Ninh nấu cơm, vốn là muốn thay cô nấu nhưng lại bị Nhan Nhuế Ninh nhìn xem thường trừng trở về. Lý do hắn là người bệnh.
11 Ánh nắng vàng rải trên bức màn trắng tinh, gió nhè nhẹ thổi phẩy góc rèm. Một bóng dáng lẳng lặng đứng phía sau bức màn trên ban công. Gió nhẹ vỗ về chơi đùa tóc thiếu nữ.
12 Trong đại sảnh náo nhiệt ầm ĩ, nam nữ ăn mặc quý phái ăn uống linh đình. Hoa lệ mỹ hảo che dấu toàn bộ sự xấu xa ẩn bên trong. “Minh, không phải nói bạn gái cậu cũng tới sao? Người đâu?” Hoàng Trạch Khải hì hì cười hỏi bạn tốt.
13 Thủ đô, trong tòa biệt thự bình thường. “Cậu nói đây là tiểu thư phân phó?” Ông cụ tóc hoa râm kinh ngạc hỏi chàng trai mặc đồ đen. “Vâng, cấp dưới truyền đến tin tức, đây là tiểu thư tự phân phó, hơn nữa còn yêu cầu phải tận mắt nhìn thấy Hạ Tuấn Kiệt và Nhan Sở Lan làm xong chuyện mới được rời khỏi.
14 Nhà Hổ Tử ở ngoại ô, hai người đi thăm rồi trở về thì trời đã tối. Nhan Nhuế Ninh dựa trên tường Nhìn Cố Hạo Minh chuẩn bị bữa tối. Hai người không ai nói gì.
15 “Tiểu Ninh, tiểu Ninh, van cầu con cứu ba ba đi. ” Trong điện thoại, Nhan Kiến Thành khóc vô cùng thảm thiết. Nhan Nhuế Ninh thở dài. “Được rồi, đã xảy ra chuyện gì?”Ngoại ô Tây Sơn“Đến chưa? Đại gia ta chờ không kịp! Có mang tiền đến không?” Một người đàn ông mặc quần áo rách nát, khuôn mặt lem luốc, giọng nói khàn đục, vừa nghe đã biết không phải người đất nước này.
16 Edit: Nhím nhọBa năm sau, tại thủ đôMưa nhỏ kéo dài một tuần, mây đen đầy trời ép người không thở nổi. Nhưng thời tiết như vậy đối với vài người lại là thời tiết tốt hiếm có.
17 Hương vị cay mũi, hơi nóng cuồn cuộn, nhà ăn náo nhiệt. Toàn bộ đều khiến người ưa an tĩnh như Cố Hạo Minh thập phần phiền chán, đồng thời trong lòng cũng thấy áy náy thật sâu, cho tới bây giờ hắn mới biết, trước kia Nhan Nhuế Ninh nhất định cũng thích nơi náo nhiệt như vậy.
18 Khi Hoa Dật Thanh từ từ tỉnh lại, trước mắt phóng to một khuôn mặt đẹp trai dọa cô nhảy dựng. “Á, thủ trưởng đại nhân, đã đến nơi rồi sao? Ngại quá, tôi ngủ quên mất.
19 Thành phố A đêm khuya yên tĩnh, mặt trăng chiếu ánh bạc bao trùm lên mặt đất, quá nhiều tâm trạng của con người như ẩn tàng trong ánh sáng đó. Giờ phút này Hoa Dật Thanh chính là một trong số đấy.