1 Đó là một đêm trời quang mây tạnh. Trăng tròn lủng lẳng treo trên ngọn tre phía trước một gian phòng rộng, ngập tràn mùi trầm hương.
Nơi đây là Dương phủ, giàu có nhất ở ngôi làng dưới chân núi này.
2 - Con bé này có thể sống sót không?
Một người đàn ông tóc húi cua, mặc trên mình bộ vest đen, tay đeo nhẫn vàng có chạm khắc một con rồng đang uốn lượn, hờ hững hỏi vị bác sĩ đang khám cho cô bé trên giường.
3 - Thạch Thảo! Làm tốt lắm. Quả không hổ là đứa con gái nuôi do một tay ta huấn luyện.
Tại một ngôi biệt thự xa hoa sát vìa núi, tại một căn phòng cao nhất có tiếng cười sảng khoái cất lên, mang theo đí là lời tán thưởng.
4 Hè qua đi, thu ghé sang mỉm cười dịu hiền với nhân gian. Ban tặn từng cơn gió nhẹ, se se lạnh tạt qua làn da mỏng manh của con người tựa như muốn vuốt ve, mơn trớn cho thỏa.
5 Trải qua một đêm trăng thanh gió mát, hôm sau, mặt trời lên cao, nắng gắt chói chang bao phủ khắp ngôi biệt thự sát biển, làm sáng rộ căn phòng rộng lớn, trang trọng.
6 Tại khu mua sắm sầm uất Royal Center, An Thạch Thảo một mình chậm rãi, bước đi ngắm nhìn từng quầy hàng xa hoa lộng lẫy, bộ nào ưng cô đều mua cả. Kể như Lộ Mĩ Ái đi cùng cô thì có phải đỡ buồn hơn không.
7 Trời đã dần trở về đêm, khung cảnh sầm uất của thành phố B dần dần được chứng minh rõ. Nhất là khi ánh đèn của các tòa cao ốc, của các khu trung tâm mua sắm, của các toà trung cư được thắp sáng lên.
8 Sống như lá mùa hạ, chết như lá mùa thu, còn gì mà phải nuối tiếc. . .
An Thạch Thảo, nhấn mạnh ga xe, càng lao dữ dội hơn trên con đường cao tốc ven biển.
9 Giữa sân nhà rợp bóng bằng lăng tím, bên trái là mỹ nhân có cơ thể đầy đặn, ngũ quan thanh tú, y phục nhau nhúm, có vài vết bẩn, hẳn là nguyên một ngày hôm qua không chịu tắm.
10 Đây là nơi sóng biển chập chờn, là nơi mà ít con người nhỏ bé nào dám lui tới, là nơi mà các chùm xã hội đen chọn làm con đường giao dịch vũ khí, thuốc phiện thoải mái mà không lo cục hải quan và cảnh sát biển tóm được.
11 - Đây là nhà của ta!
Người đàn ông đó lên tiếng, thanh âm tuy trầm ổn mà sặc mùi kiêu ngạo. An Thạch Thảo tám mười phần không hề bận tâm đến câu trả lời của người đó, tâm trí cô vô cùng rối loạn, cô khó nhọc lên tiếng:
- Sao cũng được! Bây giờ tôi có thể đi chưa?
-".
12 Những người từng trải trong hắc đạo đều nói, Lục gia nhìn bên ngoài đã giống địa ngục bước chân vào thì chẳng còn đường mà ra. Có người bảo, trong tòa dinh thự ấy chứa vô vàn những thủ hạ không còn tính người, tên nào tên ấy mặt mày hung tợn, khiến người qua đường không giám quay đầu lại nhìn.
13 Nơi đây tiết trời ấm áp, nơi đây hoa hòe hoa cúc nở rộ, nơi đây hoa của nội đồng xanh rì, nơi đây chim bay bướm lượn, nơi đây có một cô gái tóc đen, mượt, dài chạm hông, mái tóc bay theo chiều gió, đầu đội một vòng hoa thạch thạo tím trắng, đan xen nhau.
14 Cái chữ yêu nói ra sao đơn giản vậy. Cứ muốn là được phép nói sao?
An Thạch Thảo rời khỏi Lục gia đến nay cũng được hai ngày.
Cô lang thang trên con đường dài mà chưa biết mình nên dừng chân tại đâu.
15 Nếu đem khung cảnh về chiều của rừng núi trong "Ma cây' ra so sánh với khung cảnh của vùng ngoại ô này có khi còn thua xa. Nơi đây sắc trời âm u lạnh lẽo, quạ đen bay qua bay lại kêu quác, tiếng gió rít lên từ dưới vực sâu vọng lên như tiếng thét của những người chết vọng về.
16 - Mạc Phi Phi, em xin lỗi!
An Thạch Thảo kéo vali ra khỏi khách sạn, nhìn tiết trời xung quanh đang dần trở lên lạnh lẽo. Thấy từng đàn bồ câu đang sà xuống ở quảng trường, cô không khỏi nhớ tới người chị tốt của cô.
17 - Phải! Là tôi, tôi là Tịnh Thu Vi.
Một giọng nói trầm đục vang lên khiến An Thạch Thảo giật mình nhìn sang bên cạnh. Cô thấy Tịnh Thu Vi khăn che nửa mặt, tay bưng khay sữa, đứng trân trân nhìn mình, bất giác An Thạch Thảo có dự cảm chẳng lành:
- Thu Vi, nói cho tôi biết đi, cậu như vậy là sao?
Tịnh Thu Vi không nói gì, chỉ im lặng đặt khay sữa lên bàn rồi ngồi xuống cạnh An Thạch Thảo, nàng ta đưa tay lên vén tóc mai của cô lên mang tai, nàng cười:
- Không phải cứ sinh ra trong gia đình giàu có là sướng đâu, cũng không phải lúc nào được mẹ cưng chiều là may mắn đâu! Có đúng không?
- Cậu nói vậy là có ý gì?
An Thạch Thảo nhíu mày khó hiểu.
18 Trong khoảng vài tháng ngắn ngủi gần đây, trong giới trang sức nổi lên một cái tên thương hiệu vô cùng hot:
" Double A"
Tên đầy đủ là Aster amellus, dịch ra là hoa thạch thảo, mang ý nghĩa là sự biết ơn.
19 Các cụ xưa có câu "Oan gia ngõ hẹp" chẳng phải nói láo chút nào.
An Thạch Thảo đưa xấp tài liệu trong tay cho Tịnh Viễn, xong thì vỗ vỗ lên vai cậu, thở dài đầy nặng nề:
- Mọi sự trông cậy vào cậu!
Tịnh Viễn giật khóe miệng hai phát rồi hất tay bà cô già kia ra, hừ lạnh:
- Thôi cái trò này đi! Nhố nhăng quá!
An Thạch Thảo khẽ " Xì" một tiếng rồi nghiêm dặn dò Trần Mạn:
- Bây giờ cậu Tịnh đây sẽ là giám đốc đại diện cho Dapple A chúng ta.
20 Nếu đã giành tình cảm cho cô gái khác, vậy thì hãy yêu hết mình đi, đừng tìm đến tình cũ làm gì, bởi người con gái ấy sẽ không còn là của bạn, cô gái ngày ấy từng yêu bạn thắm thiết đã không còn nữa rồi.