1 Tinh thần yếu ớt níu kéo khoảng khắc ánh sáng mỏng manh phía trước. Đến khi cô cảm người đều muốn mệt chết. . . xung quanh đột ngột được khai sáng. Cô chợt hoảng hốt, nhớ tới.
2 Trong lúc lơ đãng, nhìn lên màn hình to ở quảng trường, hơi thở cô chậm lại một nhịp, mọi thứ giống như ảm đạm đi một chút. Xung quanh như mất đi mọi âm thanh.
3 Diệp Thần tròn mắt chăm chăm nhìn vào đống đồ Tuyên Dã vừa mới "vác" lên để ở ghế phụ, khóe môi giật giật, tay nhỏ lục tung thùng gần mình nhất. A…Từ lúc nào mẹ có sở thích ăn vặt thế này ?"Mẹ, chúng ta chuẩn bị đi dã ngoại sao !?" Nếu không, chăn gối, đồ thể thao, hộp cứu hộ y tế.
4 Tuyên Dã nhìn mưa ngoài kia một lúc lớn, dần tích tụ thành mưa đá, phát ra âm thanh lộp cộp cản trở mọi phương tiện giao thông dẫn đến ùn tắc, khiến một đoạn đường vang lên tiếng bóp kèn in ỏi chói tai.
5 Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn Diệp Thần đầy khinh thường, thản nhiên vào nhà. Đem nơi này thành nhà chính mình, ngồi xuống xem tivi cùng Tuyên Dã. "Cô nói cái gì!?" Sau khi định hình, Diệp Thần cả giận quát.
6 Xem xong đoạn video ghi lại tình hình ngoài cửa, đến Tuyên Dã cũng không nhịn được mà biến sắc, cô mở miệng nói, giọng điệu có điểm hốt hoảng:"Mọi người vào phòng.
7 Ánh mắt Mẫn Vi nồng đậm tia sùng bái, săm soi hai người đang cười đùa hết sức thoải mái. Tuyên a di, người đúng là thần tượng của con, vào hoàn cảnh này mà còn có thể vô tư tán dóc như thế!Nhạc Thiên Ly câm lặng nhìn trời.
8 Dừng xe trước thị trấn Y, một mảnh hoang tàn, nhưng không đến mức không chịu nổi. Trực thăng đã bị bọn họ dấu đi, tránh gây động tĩnh quá lớn thu hút đàn tang thi.
9 Diệp Thần nhìn bóng lưng Tuyên Dã cũng không khỏi thở dài. Hắn biết, mẹ muốn tốt cho mình, cho bản thân, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu một ngày nào đó hắn gây bất lợi cho mẹ, người có bỏ rơi hắn hay không?Không khí cô tịch chia xa nhanh chóng bị thay thế cho mảng lạnh nhạt vô tình của Diệp Tuyên Dã.
10 Không khí trong xe yên tĩnh đến mức tạo cho họ ảo giác, đây không phải mạt thế, chính xác hơn chính là cảm giác đây là cuộc dã ngoại của một gia đình vào cuối tuần.
11 Tay chống lên vôlăng, ánh mắt như có như không nhìn con đường trước mặt, ngón tay gõ nhịp nhàng vang động trong không gian yên ắng. Diệp Thần buồn phiền mở miệng:"Mẹ, người có phải hay không mệt mỏi?" Nếu không đôi mắt vì sao lại mông lung mờ ảo như thế!Diệp Tuyên Dã sửng sốt, cười cười:"Ta đang suy nghĩ một chuyện.
12 Thản nhiên bước vào phòng sau lời cho phép của Tuyên Dã, kỳ thực trong lòng hắn lại muôn sợ hãi, sợ mẹ tức giận vì hắn suốt ngày cứ baba đâu. Nhưng là hắn không thể không mở miệng cầu khẩn.
13 Nhìn Song Nhân bế Hy Chang vào xe, cẩn thận săn sóc lau mồ hôi cho cô bé, Diệp Thần chuyển tầm mắt sang mẹ mình. Hắn hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, nhưng lại chần chừ vì e ngại.
14 Diệp Thần cứ lo nói chuyện trên trời dưới đất với Dật Ân căn bản quên mất quy luật của quả cầu khí quyển này. Thường vật gì nhẹ đều sẽ bay đi, cho dù có một Diệp Thần bên trong cũng sẽ không ngoại lệ.
15 Kỷ nguyên mạt thế thứ nhất, mạt thế bùng nổ. Con người rơi vào cảnh cùng cực với khả năng tiến hoá của tang thi và động vật. Mấy tháng sau đó Ám Thiên xảy ra, nhân loại bắt đầu lật lại thế cờ.
16 Tử Văn mặc kệ Diệp Thần sống chết, trước tiên ngủ mới phải đạo. Trước mạt thế hắn chưa từng có một giấc ngủ nào yên ổn như hiện tại. Tất cả như tan ra.
17 Ánh mắt Tuyên Dã nhìn về phía trước con đường, tập trung lái xe. Khoé miệng hờ hững nhếch lên lạnh giọng quát:"Nhanh hiện thân. Không, cút cho tôi. " Bị thanh âm rét lạnh của Diệp Tuyên Dã ảnh hưởng, thân hình dần hiện lộ.
18 Diệp Tuyên Dã đen mặt. Trong lòng dâng lên tia thở dài, chẳng lẽ trên đời này thực sự tồn tại một người ôn nhu ấm áp chân thật? Tuyên Dã xoa mắt cười khổ.
19 "A. . . " Tử Văn lập tức buông thanh kiếm trên tay, chạy qua xem. Diệp Thần rút tay mình khỏi tay Tử Văn hờ hững nói:"Tôi không sao. " "Không sao?" Ánh mắt hắn hiện rõ lên hai chữ không tin, khóa chặt hình bóng cậu trong mắt.
20 Thân thể như rơi xuống hạ yên ổn trên đám mây bồng bềnh. Chậm rãi trôi đi. Tuy sự thoải mái này làm cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng lý trí tỉnh táo lại không cho phép.