1 Năm mười một tuổi Diệp Nha bị cha mẹ bán vào Tôn phủ làm nha hoàn.
Tính tình nàng hiền lành, từ lúc vào Tôn phủ, nàng thường xuyên bị các tỷ muội khác khi dễ, nhưng hầu như việc gì có thể chịu đựng nàng đều nhẫn nhịn bỏ qua.
2 Diệp Nha tỉnh lại, thấy mình nằm trên chiếc giường đất cứng rắn, bên cạnh còn có một nam nhân.
Nghiêm trọng nhất là, “chỗ nào đó” của nam nhân đang nằm sâu trong cơ thể nàng.
3 Sắc trời vừa sáng, khói bếp nhà Tiết gia đã bay ra.
Ngoại trừ Tiết Thụ tinh thần thoải mái, hai huynh đệ của hắn đều rất trầm mặc, bọn họ cố ý thả nhẹ động tác rửa mặt ăn cơm của mình, sợ đánh thức nữ nhân ở phòng tây.
4 Có đi hay không? Diệp Nha cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đi, trên người nàng không có lấy một đồng, cũng không biết bên ngoài thế nào, có thể bị Tôn phủ phát hiện bắt trở về hay không? Về nhà sao? Không, cha mẹ chỉ biết bắt nàng bán lấy tiền, nếu biết biểu thiếu gia có ý đồ với nàng, nói không chừng còn chủ động tặng nàng cho hắn.
5 Từ nhà thôn trưởng đi ra, mặt Diệp Nha đỏ sắp nhỏ máu luôn rồi, trong đầu quanh quẩn lời nói của thôn trưởng và Tiết Thụ.
Thôn trưởng hỏi: “Tiết Thụ, hai người các ngươi thành thân, là chủ ý của ai vậy?”
Tiết Thụ đáp: “Đại ca ta nói, ta đã ngủ với ngủ, nàng chính là nương tử của ta.
6 Diệp Nha hợp lực với Tiết Thụ khiêng Tiết Tùng đến trên giường đất ở phòng đông.
Nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh, Diệp Nha kéo ghé tới mép giường, không ngừng lau nước mắt cho Tiết Thụ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: “A Thụ, trong làng có đại phu không? Đại phu là người biết xem bệnh.
7 Tình cảnh của Tiết gia, người sáng suốt vừa nhìn vào đã biết.
Tôn đại phu thở dài, “Nha đầu, ta biết nhà các cháu không có điều kiện, hay như vậy đi, phí chẩn bệnh ta sẽ không thu, mười ngày thuốc ước chừng là hai trăm văn tiền, hai điều băng gạc.
8 “Không cần, đệ nói chuyện với đại ca đi, nếu không thì đi đọc sách, ta làm một mình là được rồi. ”
Diệp Nha giơ tay lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của mình ra sau tai, cười nói với Tiết Bách.
9 Diệp Nha biết, nếu đêm nay nàng để Tiết Thụ thực hiện được, ngày sau nhất định phải nghe theo hắn, bởi vậy, lúc Tiết Thụ chìa tay tới túm chăn, nàng xoay người, ôm thật chặt cái chăn, rủ mi xuống nói nhỏ với hắn: “A Thụ, ta đau bụng, chàng ngủ một mình đi, đừng nháo ta được không?” Giọng điệu ôn hòa, khiến người ta nghe xong sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt, tuy rằng chỉ mới một ngày, nhưng nàng đã hiểu được tính tình của Tiết Thụ, hắn sẽ quan tâm, đau lòng vì nàng.
10 Vùng này nằm dưới núi Thanh Sơn, mà làng Hồ Lô nằm ngay ở khu vực cửa ngõ của vùng. Đi ra khỏi lòng núi chật hẹp, chính là một vùng đất rộng lớn, ngay cả đất đai hoa mầu, phòng ốc trong thôn xóm đều rất chỉnh tề, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
11 Heo rừng bán được giá tốt, Tiết Tùng cố ý để cho Diệp Nha làm cơm tẻ ăn, Diệp Nha còn làm thêm một chén canh trứng gà lớn, chuẩn bị cho hắn bồi bổ.
Nàng ở phòng bếp làm đồ ăn, Tiết Thụ không biết từ nơi nào ôm đến một nhánh cây bạch dương khô héo to bằng ngón cái, dùng cây đước trong núi vây quanh làm hàng rào nho nhỏ cho gà con, tuy nhìn đơn sơ, nhưng cũng có thể sử dụng được.
12 Diệp Nha hoảng sợ, tuy bây giờ nàng có mặc quần áo, nhưng Tiết Thụ lại để trần hai cánh tay và đùi, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào đây?
Đang lúc hoảng loạn, chợt nghe Tiết Bách nói: “Nhị thúc, thúc tới chơi sao?” sau đó mời người vào phòng đông.
13 “Đại ca, huynh có biết nhà ai muốn bán đất sao? Đại ca?”
Bởi vì hiện tại đúng là mùa thu hoạch lúa mì, hiếm có người muốn bán, Diệp Nha hỏi một câu, không nghĩ đến lâu như vậy chưa nghe được câu trả lời, ngẩng đầu thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiết Tùng đang nhìn nàng.
14 Đại hoàng là một con chó săn có thân hình cực lớn, nhưng thoạt nhìn bộ lông thâm nâu của nó giống như một con sói.
Bình thường chó đều nhận thức chủ, cho dù chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn sẽ chạy về nhà.
15 Lúc hai người trở về nhà, Tiết Tùng chưa về.
Diệp Nha kêu Tiết Thụ đi cất đồ, nàng vào sân phơi quần áo, xoay người ngẩng đầu, Đại Hoàng thong thả lắc lư tiến vào, đi một vòng quanh nàng, cuối cùng nằm một bên, đầu tựa trên mặt đất, đôi mất nâu nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nhúc nhích, chỉ khi nàng giũ quần áo, nó mới có thể chớp chớp mấy cái, hai lỗ tai dựng thẳng đứng.
16 Hổ Tử chưa từng bị người nào la mắng như vậy, nó không muốn, nhưng đầu vai bị đại ca đè mạnh khiến nó sợ hãi, cũng không chạy được, bèn ủy khuất nhìn hướng Lâm thị kêu một tiếng “Nương”, giọng nói thanh thúy kéo thật dài, cuối cùng vòng mấy vòng, rất đáng thương.
17 Sau khi ăn xong không có việc gì làm, Tiết Tùng muốn dọn dẹp nhà cửa một chút, hắn thử nhấc hai cái cuốc lớn khiêng vào, vết thương liền đau âm ỉ, hắn không dám cậy mạnh nữa.
18 “Nương tử, ta sai rồi, sau này ta sẽ không khi dễ nàng nữa, nàng đừng tức giận được không?”
Tiết Thụ đứng trước cửa, miệng không ngừng cầu xin, chờ mong người bên trong sẽ ra khỏi chăn, mở cửa cho hắn vào.
19 Nghe thấy lời nói của Tiết Bách, trong đầu Diệp Nha nhanh chóng hiện ra một vài ý nghĩ, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện trưa nay sao!
Nhưng hắn muốn nói gì với nàng?
Nàng thấp thỏm xoay người, vén rèm cửa, cúi đầu đi vào, cũng không nhìn Tiết Bách, đi thẳng đến nơi đựng kim chỉ, sau đó ngồi ở chỗ khác, tìm chỗ rách trên quần áo, thông thạo vá lại.
20 Sáng sớm ngày hè trên núi, gió thổi lồng lộng, mang theo cảm giác mát mẻ.
Diệp Nha mông lung tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cảm thấy có một cánh tay ấm áp ôm eo mình, hơi nặng.