1 Tác giả có lời muốn nói: Chương này tuy nói là mở đầu nhưng cũng chính là chương kết thúc. Nước hồ xanh ngắt in bóng một gương mặt xinh đẹp. Vẻ đẹp đó cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, kinh thế hãi tục nhưng lại khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết chủ nhân của gương mặt này không phải người cõi phàm.
2 "Mẫu thân, vì sao tên con lại là Phượng dẫn?"Trực giác nói cho ta biết, phía sau cái tên này nhất định cất giấu một bí mật lớn. Khi ta hỏi câu này đến lần thứ một ngàn một trăm lần, mẫu thân rốt cuộc không nhịn được bĩu môi, hung hăng trợn mắt với ta một cái.
3 Nghĩ thông rồi khóe miệng cũng vểnh lên, ngay lúc ta vừa khôi phục tinh thần thì phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh đã bị bao vây bởi đầy người, cả nam lẫn nữ, tất nhiên đa số là nam, thỉnh thoảng có vài nữ nhân cũng lại đây kéo nam nhân nhà mình về.
4 Ta nhận thấy toàn thân Tiểu Địa Tiên hơi run run nhưng ta cũng làm như không thấy. Ta dựa tay phải trên thành ghế, nâng đầu, tay kia khẽ xoay xoay khay trà, râu của Tiểu Địa Tiên cũng run rẩy theo tiết tấu của ta, không biết là đang sợ hay đang giận.
5 Khi nhìn thấy Vân Liên ta rất vui. Không ngờ vừa rồi còn là một đứa trẻ bẩn thỉu, khi tắm rửa xong lại trắng trẻo mập mạp như vậy. Ta đã thấy không ít trẻ con thần tiên, tỉ như Na Tra nhà Thác Tháp Thiên Vương, chân đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm Càn Khôn Quyển, nhìn qua rất uy nghi nhưng nhìn kỹ thì lại là một đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra là mình đang ôm đau khổ, hận thù sâu sắc vậy, thật là đúc ra từ một khuôn cha hắn, dáng dấp không đáng yêu chút nào.
6 Vân Liên ngồi trước mặt ta, thấy ánh mắt ta vô hồn rồi lại chợt ngây ngô nở nụ cười thì cho là ta đang ngủ mơ liền vội vàng chạy tới dùng sức lay ta. Khi ta hồi phục tinh thần, thấy Vân Liên bộ dạng gấp gáp, đầu đầy mồ hôi.
7 Chúng ta đang định tìm chỗ vắng vẻ để cưỡi mây rời đi thì lại đi qua gian hàng của một bà lão bày đầy các loại dây buộc tóc. Ta vốn cũng không để ý nhưng Vân Liên lại dừng lại một chút bên gian hàng này.
8 "Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . . "Vân Liên xem chừng khóc cũng đã mệt, quệt nước mũi, lén lau vào quần ta. Khóe mắt ta giật giật, thả hắn xuống đất làm bộ khiển trách :”Ngươi là người tu tiên, sao có thể vì tư dục mà huyên náo như vậy ? Chuyện này ngươi cần phải tự mình phản tỉnh, nghe chưa ?”.
9 "Sư bá, tài nghệ của các sư huynh sư muội đã đạt trình độ nào rồi?"Vân Liên chớp đôi mắt phượng ngước nhìn Bạch Nhĩ, ngoài mặt tỏ vẻ thiên chân vô tà, nhưng trên thực tế trong lòng lại đang cẩn thận tính toán.
10 Ta vốn đã chuẩn bị xong lời răn dạy nhưng vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Liên đang cười híp mắt thì nửa chữ cũng không nói ra được. Thật là một tiểu tử xảo trá, gần đây xem chừng đã phát hiện ra chiêu giả vờ ngây ngốc này rất hiệu quả đối với ta, mỗi khi phạm sai lầm đều xuất ra đòn sát thủ này, trưng ra khuôn mặt thiên chân vô tà của hắn cho ta xem thì dù có muốn trừng phạt hắn ta cũng không xuống tay nổi.
11 “Này người đi cửa sau, tới đây” Ta không nhịn được, hướng Thôi Thanh Hủ vẫy vẫy tau, hoàn toàn không có tí nhiệt tình cũng kiên nhẫn như trước. Cái này cũng không thể trách ta hoàn toàn, ai biết được tiểu tử này còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, trưng ra bộ mặt nhóc tì ngây thơ, nhưng thực ra lại thông minh hơn bất kỳ kẻ nào, thậm chí còn khiến bổn tiên sập bẫy, bị hắn đùa giỡn.
12 "Vân Liên, Vân Liên. "Thiếu nữ vừa lớn tiếng gọi vừa nâng làn váy chạy tới phía Vân Liên và Thanh Hủ. Ai ngờ một giây bất cẩn, giầy thêu dẫm lên mép váy bị vấp một cái.
13 Như được đại xá, Thôi Thanh Hủ nhanh như gió lốc cuốn hết lá vàng, hung hăng chiến đấu với món ngon trên bàn. Lại nói hắn là đương triều thái tử, ở trong cung sơn trân hải vị gì mà chưa từng ăn, hôm nay hắn nhếch nhác đói kém vậy cũng khiến ta được mở mang tầm mắt.
14 Ta vốn cho rằng Thôi Thanh Hủ là thái tử, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chắc hẳn cũng không chịu khỏ được như Vân Liên. Nhưng trong hai năm qua, khả năng chịu khổ của Thôi Thanh Hủ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
15 Nụ cười ở khóe miệng Thôi Thanh Hủ liền cứng đờ, còn chưa kịp quay đầu đã nghe sau lưng truyền đến một tiếng kêu : “Thôi Thanh Hủ, ngươi là tên khốn kiếp”Còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã thấy Mộng Vân vòng qua hắn chạy đến chỉ thẳng vào mặt Vân Liên : “Vân Liên, ngươi được lắm, ta khổ sở làm bánh ngọt vì ngươi, ngươi lại đem tặng cho người khác ăn !”.
16 Thôi Thanh Hủ thấy ta cũng không ngạc nhiên, thậm chí cũng không thèm tạo bộ mặt không ngờ. Đây cũng là điều tự nhiên thôi, dù sao hắn cũng cố ý dẫn ta tới trước, rồi lại làm ra một vẻ mặt kinh ngạc thì thật quá giả dối rồi.
17 Mộng Vân ảnh che miệng cười nói: "Cửu Mệnh? Một cái tên thật kỳ quái"“Ta từ khi ra đời thân thể đã không tốt, cha mẹ tìm một tiên sinh coi bói xem cho, tên này là do tiên sinh đặt”.
18 Ánh mặt trời chói mắt, Vân Liên mở mắt quan sát bốn phía, tất cả đều xa lạ. Hắn là ai? Hắn từ đâu tới? Hắn muốn đến nơi nào?Đáng tiếc trừ cái tên Vân Liên này, những thứ khác hắn đều không nhớ.
19 Một đám mây chậm rãi bay qua, che khuất ánh trăng yếu ớt trên bầu trời, trong núi chợt có tiếng chim hót, âm thanh thanh thúy giống như tiếng ngọc rơi vỡ nát.
20 Bổn tiên vô cùng phiền não đi vòng quanh chiếc rương vốn lúc đầu đầy ắp bạc. Thật vất vả ta mới bình tĩnh lại được, cúi đầu nhìn cái rương rỗng tuếch cơn giận trong nháy mắt lại dâng lên.