1 “Đó là con của tôi Hành Vân”
Quan sát người thanh niên này cả đêm, Hạ Chấn Hoàn cuối cùng mở miệng, lời này thành công làm Phương Lấy Kính chú ý,đem tầm mắt anh từ trên người cô gái xinh đẹp, tao nhã kia dời đi.
2 “Cho tôi một phần món uyên ương. ” Cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói với phục vụ.
Phục vụ là một cô gái đáng yêu có hai lúm đồng tiền thật sâu, chỉ thấy cô lộ vẻ mặt khó khăn “tiểu thư, món uyên ương của chúng tôi một lần kêu phải gọi hai phần, gọi một phần nhà bếp không thể làm.
3 Anh ừng ực uống liền vài hớp, cả nguyền mềm xuống tựa vào đầu vai nhỏ nhắn của cô. Cô có một thân thể rất mềm mại, đó là vợ của anh a…. Có lẽ là ngã bệnh, cũng có lẽ là hơi thở ngọt ngào của cô giống như trong mơ.
4 Sáng sớm không khí Phương gia đặc biệt thân thiện, dì giúp việc cũng ở nhà giúp Aram (what???) chăm sóc trong ngoài, có thể nói rằng không thấy bóng dáng.
5
Tới tầng cao nhất, ở đây có một cái võng rất thoải mái cùng một cái bàn tao nhã. Gần cái võng có để vài cuốn sách và đầy đủ dụng cụ pha cà phê.
Âm thanh mẹ con bọn họ truyền từ trong phòng truyền ra, anh bất giác bước nhẹ chân, nghe được Hành Vân đang nói chuyện.
6 Ba từ trước đến giờ chỉ thích mỗi mình ba, trong mắt ba chỉ có công việc. Công ty khổng lồ như một con quái vật nuốt luôn ba, có lẽ ba cũng là một con quái vật.
7 Sáng sớm, thấy Thư Dĩnh ngồi ở đại sảnh miễn cưỡng đọc báo thì Đường Kính Giang có chút kinh ngạc. Thư Dĩnh từ trước đến giờ dậy trễ, hai người cơ hồ vào buổi tối mới ngẫu nhiên chạm mặt nhau.
8 Cô vẫn không lên tiếng, chỉ thấy một giọt mồ hôi từ trán anh chảy xuống.
“Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, cô có muốn đi ngay không?” Ông Lưu lái xe cung kính hỏi.
9 “Chúng ta đợi mưa tạnh rồi hả đi!” Thanh âm trầm thấp trong đó có một tia khẩn trương không dễ dàng phát hiện: “Cô có muốn uống chút nước không?”
Thời gian ăn cơm trưa đã sớm qua, hiện tại là thời gian trà chiều, trong phòng ăn chỉ còn lẻ tẻ vài khách, bên trong mở nhạc jazz mệt mỏi mê người.
10 Ban đêm, Hành Vân ngủ say, cửa phòng không tiếng động mở ra, một bóng dáng cao to nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Đứng ở bên giường, ngón tay của anh nhẹ nhàng vẻ gương mặt cô, nhìn cô ngủ sâu! Mỗi đêm, sau khi anh trở về, lúc nào cũng lẳng lặng tới xem khuôn mặt ngay thơ khi ngủ của cô.
11 Anh là một người chồng bình thường, một người đàn ông bình thường, muốn nghe người phụ nữ của mình đối với mình nói lời yêu thương.
Cô nghe không rõ lời anh nói, chỉ bắt lấy tay anh, kháng nghị anh không tiếp tục xoa bóp.
12 Gọi thức ăn, chờ bánh ngọt được đưa lên bàn thì chỉ thấy cô ăn rất hài lòng.
Anh lại đốt lên một điếu thuốc, trong sương khói nhàn nhạtcasi nhìn của anh làm mê hoặc phụ nữ: “Em rất thông minh.
13 Hành Vân hoảng hốt về trở về nhà, nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh. Trong lòng xôn xao mênh mông, cô không thể phát tiết qua lời nói, vì thế cô liều mình vẻ tranh, chuyên chú, toàn tâm toàn ý, quên thời gian, quên cơn đói, chỉ liều mạng vẻ tranh.
14 “Tôi gần đây bề bọn nhiều việc, cho nên chưa đến tìm ông được. ”
“Tôi có chút gấp gáp muốn nhìn tác phẩm mới của cô, cô gần đây có vẽ gì không?” Ông chủ Tất ngước khuôn mặt tươi cười hỏi.
15 Cô vẫn cứ nghẹn ngào, anh than một tiếng, đem áo khoác của mình đưa cho cô: “Vậy em cứ khóc đi!”
Cô nhớ lúc đó mình lập tức mỉm cười nín khóc, cũng phát hiện người đàn ông nghiêm túc đứng đắn này kỳ thật cũng có lúc ấm áp, cho nên lúc ba cô hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không thì cô đỏ mặt không nói lời nào, ba cô lại cười ha ha không ngừng.
16 Phương Dĩ Kính dắt tay Hành Vân, hôm nay bọn họ tham dự một buổi đấu giá nghệ thuật.
Vật phẩm đấu giá đều là quý báu khó gặp, người tham gia đấu giá phải được nhân viên đặc biệt mời, buổi đấu giá này được giới nghệ thuật xem là việc trọng đại.
17 Tranh của cô vẽ nó đã trở thành hàng hóa, giống thịt heo, thịt dê trên thị trường bị người kêu giá. Chỉ cần có đủ tiền liền đem tác phẩm của treo lên tường, tùy ý quan sát tâm tình của cô.
18 Ngoài dự tính thanh âm của anh cư nhiên cũng bình tĩnh giống cô, có phải khiếp sợ quá mức, cho nên anh không muốn suy nghĩ, không muốn tiếp thu những gì cô nói ra?
“Dĩ Kính, chúng ta ở cùng một chỗ không vui vẻ là có ý gì, sống chung còn ý nghĩa gì?” Cô bình tĩnh nói lại.
19 Sau khi Dĩ Kính bỏ đi, những lời anh vừa nói luôn nằm trong lòng cô, trái tim cô như bị người ta hung hăng bóp chặt, vừa đau lại vừa khó chịu.
Cô nằm trên giường suy nghĩ, đêm nay những lời Dĩ Kính nói như đánh vào lòng cô.
20 “Thật xin lỗi. ” Anh thở dài, cô vợ yếu ớt của anh a! Mỗi lần tức giận đều là anh cúi đầu trước, cũng không cần biết rốt cuộc là ai đúng ai sai, ai kêu anh không thể trơ mắt nhìn cô khóc.