1 - Mẹ! Mẹ đừng bỏ con mà mẹ! Con xin mẹ đấy. . . Hức. . . Nơi đây lạnh lẽo lắm mẹ ơi!
Tiếng trẻ nhỏ vang vọng lại nơi cuối cầu thang tối đen như mực.
2 - Cô đã có thằng nào, hả? Dám phá thai con của tôi ư? Cô thật to gan!
- Không như anh nghĩ đâu, Tử Kỳ. Em không phá thai, là cô ta đẩy em ngã cầu thang, vậy nên.
3 - Hộc. . . Hộc. . .
- Vợ anh, hình như vợ anh vừa ở ngoài cửa.
- Kệ cô ta. Nếu em không phục vụ được anh, thì hãy ra khỏi giường.
- Không, ý em là vợ anh.
4 - Cô đang làm cái gì vậy? Cô có quyền gì mà đánh Vy Vy? Với cái danh hiệu phu nhân nhà Kỳ sao?
- Không. . . Em chưa hề đánh cô ta.
- Cô nghĩ tôi mù sao? Vy Vy, em có sao không?
- Em không sao đâu Tử Kỳ.
5 "Mẹ! Sao mẹ không đến với con? "
- Con ơi! Mẹ mệt mỏi lắm rồi!
Nước mắt cô rơi lã chã chan hòa vào bát cơm trắng lạnh ngắt, mặn mặn. Chồng cô lại ân ái với người đàn bà khác trước mặt cô.
6 - Không, tôi đổ sọt rác rồi! Nếu các người muốn ăn, tôi có thể lục chúng từ sọt rác hâm lại cho các người dùng bữa lấy sức làm thêm vài hiệp!
" Bốp "
Cô vừa dứt lời, anh đã tát cô một cái bạt tai.
7 - Thế tối nay các người có làm tình ở đây không? Để tôi còn biết đường dọn dẹp phòng!
- Vậy thí nhờ vợ yêu dọn " thật sạch sẽ " cho chồng với nhé! Vừa chồng với Vy Vy làm việc hơi " quá sức " nên hơi bừa bộn.
8 Sáng hôm sau.
- Tử Kỳ, em có thai rồi! Là con của chúng ta đấy! Nó được 3 tuần rồi Tử Kỳ ạ!
Ả hớt hải bước đến bên anh, xà vào lòng anh vẻ thân thiết.
9 - Cô hãy kí vào đây! Cô muốn cái gì của tôi cũng được. Miễn sao cô rời khỏi cuộc sống của tôi.
Nghe đến đây, ả giật nảy mình lo lắng. Toàn bộ tài sản cũng được ư? Ả cần anh không phải vì tính yêu mà là vì số tài sản ấy.
10 - Cô cút đi! Trước khi tôi nổi cáu.
- Anh vẫn còn yêu cô ta? Vậy tại sao anh lại ly hôn cô ta chứ?
- Cô chưa thông não ra được tý nào à? Vậy để tôi nói rõ cho mà hiểu nhé! Cô ấy mới là vợ tôi.
11 - Mẹ kiếp! Em mới xa tôi có một đêm mà đã có kẻ rước về. Thành Quân, cô ấy là vợ tôi, vậy nên anh đừng hòng cướp.
Tiếng rồ ga khuất dần sau những đám cây xào xạc tiếng gió.
12 - Được! Cô đã có cốt nhục của tôi. Chuẩn bị đi! Tuần sau chúng ta cưới.
- Nhưng anh xé tờ đơn ly hôn rồi còn gì! Cưới kiểu gì bây giờ?
- Sao cô não cá vàng vậy, cưới chui!
- Cưới chui?
- Phải! Cưới chui! Mà từ ngày mai cô dọn đến đây ở luôn, khỏi cưới xin!
Anh nói vậy ả mừng lắm! Ả chẳng cần cưới lằng nhằng làm gì, chỉ cần anh chịu đưa cô về nhà là phúc đức lắm rồi! Ả mỉm cười nhìn anh âu yếm, kiễng chân lên hôn anh một cách cuồng nhiệt.
13 " - Tên vô lại. . . Tên bỉ ổi. . . Ngươi cút đi!
Cô đánh thùm thụp vào người anh không thương tiếc. Cào cấu người anh đến chảy máu. Anh mặc kệ! Cô khóc nức nở.
14 - Ọe. . . Ọe. . . Ọe. . .
- Huệ Lam, em làm sao vậy?
- Không biết, nhìn cái gì cũng muốn nôn.
- Lẽ nào? Để anh đưa em tới bệnh viện.
" Không lẽ, Huệ Lam thực sự có thai với anh ta? Vậy, đêm hôm ấy, điều anh nghĩ là sự thật ư? Thật phũ phàng! "
Hiện tại
Anh nhìn hai người đó mà không chớp mắt, chẳng thèm màng tới người vợ bất hợp pháp của mình bên cạnh.
15 - Phải! Cô ấy có con với tôi. Mời anh đi cho.
- Hừ, tôi biết mà! Anh hãy coi như chưa gặp tôi và coi như tôi chưa nói gì hết.
Anh cười nhạt xoay gót bước đi trong vô vọng.
16 " Một thời gian sau "
- Oa. . . oa. . . oa
Tiếng một đứa trẻ cất tiếng khóc trào đời. Đó là một đứa bé trắng trẻo mặn mà. Và đặc biệt, nó chẳng nó nét nào giống anh!
- Tử Kỳ, con chúng ta!
- Bảo bảo của tôi đây ư? Sao chẳng giống tôi tẹo nào!
- Nó không giống anh thì giống ai.
17 - Tử Kỳ, em muốn ăn cháo!
- Đợi tôi!
- Anh gọt trái cây giúp em được không?
- Đợi!
Ả cười khẩy: " Anh là kẻ ngu, rồi tôi sẽ cho anh hối hận không kịp! Cứ phục vụ tôi đi, nuôi dưỡng tôi đi, chăm đứa trẻ ấy đi, rồi tôi sẽ cho anh mãn nguyện ngay thôi! "
- Huệ Lam, mừng cho mẹ con em " mẹ tròn con vuông "
- Cảm ơn anh, Thành Quân! Tôi đã mắc nợ anh quá nhiều điều.
18 - Huệ Lam, anh có mua cho em thứ này hay lắm nè!
- Huệ Lam!
- Huệ Lam! Em đâu rồi?
Thành Quân cầm chậu hoa nhài mà cô ưa thích vào nhà. Một căn nhà lạnh lẽo và lạ lẫm.
19 - Anh đúng là tên đần nhất mà tôi từng thấy đấy Tử Kỳ. Anh có phải là Tổng giám đốc Kỳ không vậy? Một tổng giám đốc tài giỏi như anh mà còn để tôi lừa trong suốt thời gian qua, thì quả thực rất nực cười.
20 Đôi mắt lờ đờ và mờ dần trong tích tắc: " Có lẽ, em cũng chẳng yêu tôi nữa đâu, Huệ Lam. "
- Tử Kỳ, anh mau tỉnh dậy! Ai cho anh ngủ chứ, còn Huệ Lam.