1 Ngày đó có lẽ là đầu tháng Hai, khu Hoàng Sơn, nhiều mưa.
Se lạnh chợt ấm, bốn mùa xuân về, dãy núi một màu xanh biếc.
Dư Niệm chạy trối chết như ngựa mất cương, sau lưng như có thú dữ đang đuổi theo.
2 “Được, nhưng tôi cũng có điều kiện. Nếu sau ba ngày, cô không tra ra được gì, như vậy chẳng những phải hoàn trả lại tiền thuê nhà trong ba ngày đó, còn phải trả hết chi phí ăn uống và vật dụng cô sử dụng qua.
3 Dư Niệm cùng anh ta giằng co trong chốc lát, liếm liếm môi, suýt nữa khuất phục.
“Mời. ”
Thẩm Bạc làm ra tư thế mời, để cô tự do. Ý là cho phép cô làm gì mình muốn, làm mì sợi để ăn.
4 Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt lạnh lẽo.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua bức rèm dày nặng chiếu vào, Dư Niệm thức giấc.
Cô không mở cửa sổ, ngủ chưa đủ, giật mình tỉnh giấc, đau đầu như thiếu dưỡng khí.
5 Dư Niệm trở về phòng, đóng hết cửa sổ, chỉ để lại đèn bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp bầu bạn cùng cô.
Nói thật, cô làm việc khoảng vài năm, chưa từng gặp qua người nào như Tiểu Bạch.
6 Mùa thu vốn nhiều mưa, một chút mây đen che lấp, chớp mắt mưa phùng kéo đến rả rích, tí tí tách tách.
Bên ngoài ồn ào, bên trong lại lặng ngắt như tờ.
7 “Anh muốn làm gì?” Chân mày Dư Niệm dần nhíu chặt lại.
Cô thật sự không rõ Thẩm Bạc muốn làm gì, với tài lực cùng quan hệ của anh thì có thiếu gì người muốn làm việc cho anh, tại sao lại muốn chọn cô?
“Cô Dư, cô có thể xem tôi là một người nhàn rỗi thích sưu tầm.
8 Cô ta tự cho mình là thần có quyền trừng trị người khác, phán xét đúng sai sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, hình như cô ta tự cho mình là vậy.
“Cô Đinh, tôi muốn tất cả danh tính và cách thức liên lạc với toàn bộ bạn học trước kia của cô, cô cũng cần xin phía nhà trường một chút, tôi cần toàn bộ hồ sơ bạn học của cô.
9 Đêm nay là mười lăm âm lịch, là ngày trăng tròn, cũng là ngày mà hung thủ đã giao hẹn.
Cảnh sát ở gần đó theo dõi mấy ngày, cũng chưa phát hiện có động tĩnh gì bất thường, chỉ có thể cầu khẩn công tác đánh úp bất ngờ sẽ có tiến triển.
10 Dư Niệm chỉ huy cảnh sát dẫn người đến hiện trường, nơi này đã được phong tỏa, những người không liên quan đều rút lui khỏi hiện trường.
Chủ yếu là trong tay nghi phạm có súng, không thể để người dân vô tội mạo hiểm được.
11 Khu Hoàng Sơn hơn hai mươi năm trước, không phồn vinh phát triển như bây giờ.
Đường lớn ngõ nhỏ vẫn còn vết tích những căn nhà cũ, chưa được phá bỏ xây lại, khắp nơi dễ dàng nhìn thấy những tờ giấy quảng cáo nhỏ, dán trên cột điện, trên song cửa sắt.
12 “Lui ra sau!”
“Lui ra sau cho tôi, nếu không tôi giết chị ta. Tôi, tôi giết chị…”
Tiểu Bạch khản cổ hét lên hai câu, hắn như con mèo độc lai độc vãng giữa đêm, hướng về ánh trăng thê lương gào rú, dốc hết toàn lực kêu lên, tiếng kêu lại ấm ách không thành câu.
13 Chẳng mấy chốc đến đầu thu, trời nhiều mưa, dầm dề rả rích.
Dư Niệm làm việc cho Thẩm Bạc, chẳng những bao ăn bao ở, tiền lương còn rất cao, tháng Tám còn được nghỉ phép.
14 Dư Niệm như vậy nghĩa là từ chối miếng thịt béo bở dâng đến tận cửa, Thẩm Bạc lại không có phản ứng gì.
Cô không khỏi bồn chồn lo lắng, như sự yên tĩnh trước cơn giông.
15 Mưa bên ngoài quán rơi như trút nước, lộp bộp, đập tan từng giọt nước mênh mông.
Viên ngọc bắn tung tóe vào tấm mành, chiếu ra đèn đường yếu ớt, phản xạ vào trong quán, vừa vắng lặng lại lạ lùng.
16 Dư Niệm kết hợp với chuyện gặp chim người tối qua, cho ra kết luận: “Cho nên, tội phạm ít nhất có hai người, một người núp trong phòng mở cửa sổ, một người sớm mai phục trên bờ tường đối diện, ngụy trang thành Cố Hoạch Điểu thu hút tầm nhìn của Quý Lam.
17 Thẩm Bạc đỗ xe ở trong một con hẻm nhỏ.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, tí tách tí tách rơi, chôn vùi tiếng bước chân của con người.
Dư Niệm một mình bước xuống, Tiểu Bạch và Thẩm Bạc đều ở lại trên xe.
18 Dư Niệm không hút thuốc, nhưng cũng không ngăn A Ly hút.
A Ly làm việc rất cẩn thận, cũng biết chú ý đến cảm nhận của người khác. Cô ngồi ở bên trái, vừa lúc lấy lưng chặn đầu gió, không để khói thuốc bay đến Dư Niệm.
19 Tiểu Bạch lặng lẽ thở dài, “Cố Hoạch Điểu là sản phụ biến thành, ông chủ kia là nam mà. ”
Từ Thiến bổ sung: “Cũng không hẳn! Anh không cho phép người ta biến đổi giới tính à? Con người anh sao lại lạc hậu như vậy, giới yêu tinh đều mở cửa thành dạng gì rồi.
20 Dư Niệm cảm thấy cô ta có bệnh thần kinh, rất có khả năng thời gian này bị áp lực quá lớn nên hình thành ảo giác.
“Tôi không lừa cô. ” Cô ta nức nở thành tiếng, “Tôi còn chụp ảnh lại, tôi rất sợ, cô Dư, tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy cô ta ở gần ngay bên tôi thôi, ở trong ngăn tủ, trong nhà vệ sinh, không chỗ nào không có… Cô ta, cô ta muốn kéo tôi theo!”
“Cô mang ảnh cho tôi xem trước rồi nói sau.